TP Seoul Hàn Quốc được công nhận là thành phố "thông minh" nhất thế giới. (Tiếng nói nước Nga 24.11.2011). “Seoul xếp thứ Nhất trong bảng xếp hạng thành phố "thông minh" của thế giới, được soạn thảo bởi hãng Ericsson, hợp tác với công ty tư vấn Arthur D. Little". Hôm thứ Năm 10/11/2011, các phương tiện truyền thông Hàn Quốc đã đưa tin này.
Đứng sau thủ đô Hàn Quốc là Singapore. Ngoài ra trong Top-10 thành phố 
hàng đầu có Stockholm, New York, London, Tokyo, Paris, Bắc Kinh, Los 
Angeles và Thượng Hải. Các tiêu chí chính là tốc độ và chất lượng áp 
dụng công nghệ thông tin và truyền thông vào cấu trúc đô thị. Seoul 
thắng cuộc vì đã thực hiện đầy đủ các chương trình môi trường, y tế, 
chăm sóc sức khỏe cho người dân. Singapore cũng áp dụng thành công sáng 
kiến trong lĩnh này ”. 
Kinh tế Hàn Quốc là nền kinh tế phát triển, đứng thứ ba ở châu Á và đứng
 thứ 10 trên thế giới theo GDP năm 2006. Kể từ 1954 (sau chiến tranh 
Triều Tiên) kinh tế Hàn Quốc đã phát triển nhanh chóng. Từ một trong 
những nước nghèo nhất thế giới, (nền kinh tế thua kém Sài Gòn miền Nam 
VN trong giai đoạn này) khắp nơi trong điêu tàn đổ nát, bởi cày qua xát 
lại của nội chiến Bắc, Nam, không đủ lương thực cho người dân (1955) 
Nhưng hai thập niên sau trở thành một trong những nước giàu nhất, sau 
Nhật Bản ở Đông Á. Cuối thế kỷ 20, Hàn Quốc là một trong những nước có 
tốc độ tăng trưởng kinh tế nhanh nhất trong lịch sử thế giới hiện 
đại.GDP (PPP) bình quân đầu người của đất nước đã nhẩy vọt từ 100 USD 
vào năm 1963 lên mức kỉ lục 10.000 USD vào năm 1995 và 25.000 USD vào 
năm 2007. Bất chấp các ảnh hưởng nặng nề từ cuộc khủng hoảng kinh tế châ
 Á 1997, nước này đã khôi phục kinh tế rất nhanh chóng và vững chắc. 
Người ta thường nhắc đến sự phát triển thần kỳ về kinh tế của Hàn quốc 
như là "Huyền thoại sông Hàn” đến nay huyền thoại này vẫn tiếp tục. Hàn 
Quốc cũng là một nước phát triển có sự tăng trưởng kinh tế nhanh nhất, 
với tốc độ tăng trưởng GDP bình quân là 5% mỗi năm - một phân tích gần 
đây nhất bởi Goldman Sachs năm 2007 đã chỉ ra Hàn Quốc sẽ trở thành nước
 giầu thứ 3 trên thế giới vào năm 2025 với GDP bình quân đầu người là 
52.000 USD và nếu ổn định tiếp 25 năm sau nữa Hàn Quốc sẽ vượt qua tất 
cả các nước ngoại trừ Hoa Kỳ để trở thành nước giầu thứ hai trên thế 
giới, với GDP bình quân đầu người là 81.000 USD Mà một Bắc Triều Tiên CS
 sẽ mất hàng thế kỷ cũng không có cơ may bắt kịp. 
Tất cả dường như khởi đầu từ Tổng thống Lý Thừa Vãn. Có thể cá nhân ông 
có vài vấn đề còn bàn cải trong hậu trường chính trị, nhưng nhân dân Hàn
 Quốc cho ông là vị Tổng Thống đầu tiên đã thiết kế và tạo bệ phóng cho 
nền kinh tế Hàn Quốc cao lớn mạnh mẽ “Hóa Rồng” hôm nay!. Dự trữ ngoại 
tệ cho nền kinh tế 400 tỷ usd – So VN: 13 tỷ usd (nhưng VN nợ nước ngoài
 36 tỷ usd). 
Đọc tin xứ người, ngẫm lại xứ mình mà héo hắt ruột gan, bởi ở xứ đó (Hàn
 Quốc) đang hiện diện hàng chục ngàn nhân công lao động chân tay Việt 
Nam, đang vắt kiệt sức lao động trên công trường xây dựng, rét lạnh cứng
 người ngoài biển khơi trên các tàu đánh cá và hơn 30 ngàn “nhan sắc 
Việt” vừa là “osin” kiêm nhiệm làm “dâu” cô đơn trên xứ lạ quê người để 
chắc mót từng đồng ngoại tệ gửi về quê nhà… 
Sao định mệnh hai quốc gia cùng thời điểm bị chia cắt Nam Bắc giống hệt 
nhau, nhưng định mệnh người dân hai nước hôm nay thì khác biệt như chủ, 
tớ, nô tỳ? Có rất nhiều biện minh “thiên cộng” đánh giá về vấn đề này, 
không rõ lắm trong chủ quan hay khách quan? Nhưng lịch sử vốn lạnh lùng 
vì không có trái tim, nên rất công bằng trong quang minh chính trực cho 
chúng ta những góc nhìn, phải chấp nhận nó là thực tế, rất chính xác dù 
có phi đạo đức hay đẫm máu và nước mắt. 
Ông Hồ Chí Minh – Có thể chúng ta không quan tâm lắm đến nhiều danh vị 
hào nhoáng có vẽ là huyền thoại hay huyển hoặc mà người CS gán cho ông 
như: Tư tưởng,minh triết HCM tầm nhìn xuyên thế kỷ? gì gì nữa…??.  Nhưng
 có một câu nói của ông rất chí phải, mà chúng ta phải nhìn nhận đó là 
đúng: “Đất nước VN, Dân tộc VN là một, sông có thể cạn,núi có thể 
mòn,song, chân lý ấy không bao giờ thay đổi”. Dứt khoát, đó là chân lý 
bất di bất dịch cho dù bao lâu, sông cạn núi mòn thì nó vẫn là một, ông 
Hồ Chí Minh! vâng, chí ông rất minh mẫn để nghĩ được như vậy, nhưng rất 
đau đớn là ông không chịu “thông minh” hơn một chút để hiểu rằng nó là 
chân lý thì có bao lâu vẫn là chân lý như ông đã nói, dù Hiệp Đinh 
Genève 1954 có tạm thời phân chia đất nước vì ý thức hệ, vì hoàn cảnh 
nhất thời, sau đó năm, mười hay mươi năm sau thì Việt Nam sẽ hòa chung 
là một như chân lý của ông, trong một thời điểm thích hợp nào đó như 
Đông Tây Đức chẳng hạn. Trước đó, 1953 Nam Bắc Triều Tiên cũng chấp nhận
 giãi pháp này để hai bên Nam Bắc chấm dứt nội chiến. Tại miền Nam Hàn 
Quốc sau Hiệp Định hòa bình đình chiến, ông Lý Thừa Vãn đã lãnh đạo đất 
nước sắp xếp lại “giang sơn” khoan sức dân, không có khát vọng thống 
nhất đất nước bằng máu và nước mắt thêm nữa, ông ra sức chăm lo đời sống
 nhân dân, đặt nền móng cho một Hàn Quốc hùng mạnh sau này như nói trên.
 Thì tại Việt Nam ông Hồ Chí Minh đã hành động ngược lại, thay vì khoan 
sức dân thì ông lại thực hiện chỉ thị của quốc tế CS (Mao và Stalin), 
lập tức mở một cuộc đấu tranh giai cấp tàn bạo đẫm máu và nước mắt nhất 
trong lịch sử VN với CCRĐ từ 1953 – 1956 giết hại gần 200.000 ngàn lương
 dân vô tội, gây tan nát hơn nữa triệu gia đình ly tán khắp miền Bắc VN,
 hơn một triệu người chạy trốn vào miền Nam và sau khi đầu rơi máu đổ ở 
miền Bắc như thế đó ông vẫn chưa hài lòng tiếp tục xin viện trợ vũ khí 
từ Nga xô, Trung Quốc, xua quân vượt vĩ tuyến 17 phá vỡ Hiệp Định hòa 
bình Genève với chiêu bài “Giãi phóng miền nam” đang bị “ Mỹ Diệm” đày 
đọa kềm kẹp trong đói rách lầm than, chúng ta, những người Việt Nam 
trung thực ở hai miền đất nước thử nhìn lại vài hình ảnh cũ của hai miền
 Việt Nam để hiểu được hiện thực của đất nước 2 miền::
Trên sông Sài Gòn, Tàu Hải Quân QL/VNCH duyệt binh Quốc Khánh 26/10/ 1960
Đường
 vào sân bay Tân Sơn Nhất (hai đài RaĐa kiểm báo màu trắng) 1960 và các 
kho bãi hàng  hóa của cảng hàng không AIR VIỆT NAM, lúc này Miền Bắc VN 
chưa có hàng không.
Đường phố Nguyễn Huệ Sài Gòn 1960
Trước chợ Đồng Xuân, một khu vực được xem là trù phú nhất của thủ đô Hà Nội, Bắc VN 1960
Một
 khu phố Trung Tâm thủ đô Hà Nội, Hình này do một phóng viên Mỹ chụp 
được tại Hà Nội năm 1973, khi theo phái đoàn hiệp thương trao trả tù 
binh Mỹ (Bắc Việt 1973 cách nhau 13 năm vẫn không sánh được năm 1960 với
 miền Nam VN). 
Và như thế là chúng ta đã hiểu được “mĩa mai” như thế nào là “giải phóng
 miền nam” để sau 20 năm nồi da xáo thịt, kết quả: Quân “Ta” thắng quân 
“Mình” với hơn ba triệu “địch quân” anh em máu đỏ da vàng phơi thây tại 
chỗ, một thế hệ thanh niên tinh hoa hai miền hy sinh vô nghĩa, mà giang 
sơn ông cha thì hao hụt đất trời biển đảo, nhưng không do đế quốc Mỹ xâm
 lược mà lại do chính đồng chí “4 vàng 16 tốt” gậm nhấm và cướp đoạt?
Tính ra 20 năm, kể từ 1955 đến 1975 Hàn Quốc, một quốc gia bị chia cắt 
như VN đã không lấy chiến tranh làm phương tiện, mà dùng mồ hôi công sức
 từ nhân dân xây dựng đất nước thành một quốc gia hùng mạnh phồn vinh 
như hôm nay, thì đảng CSVN lấy máu xương nhân dân, đất đai cương thổ của
 tiền nhân để đổi lấy một quốc gia nhược tiểu hôm nay, tướt đoạt một cơ 
hội phát triển của miền Nam VN. 
Chúng ta thấy gì trên quê hương mình hôm nay? Trong khi chủ nghĩa xã hội
 CS bị cả thế giới nguyền rủa đào thải thì tại VN những người CSVN vẫn 
tiếp tục “lừa bịp” nhân dân VN với lời khẳng định “CNXH là khát vọng của
 nhân dân ta”?? Tổ chức khuyến khích xuất khẩu công nhân lao động ra 
khắp thế giới để bị bóc lột sức lao động, làm ngơ cho phép phụ nữ kết 
hôn làm “osin” cho khắp thiên hạ thì đảng CSVN vẫn cứ bịp bợm là “Đảng 
cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại 
biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động”. 
Một Việt Nam đang nghèo, lạm phát nhất châu Á, nhì thế giới, nợ nước 
ngoài bằng 54% GDP nhưng người dân phải còng lưng nuôi một lúc tới “hai 
chính phủ” một chính phủ của nhà nước CS và một “chính phủ của đảng 
CSVN” từ TW tới địa phương? hai trăm quốc gia trong LHQ không quốc gia 
nào người dân đồng ý nuôi nổi một lúc hai cái “chính phủ song song” như 
thế này? và cũng không có đảng phái nào của hai trăm quốc gia ấy được 
“diễm phúc” như đảng CS của 5 nước thiểu số còn sót lại trên thế giới 
trong đó có Việt Nam hiện nay? 
Những cái nghịch lý và bất hạnh tưởng như không thể có trong thế kỷ này 
của nhân loại văn minh trên thế giới nhưng nó cứ như xúc tu của loài 
bạch tuộc bám chặc mãi vào cơ thể nhân dân Việt Nam – Liệu chúng ta còn 
chịu đựng đến bao giờ?






