Dân Làm Báo - Trong những công điện của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ được tiết lộ bởi Wikileak có đề cập đến việc "dư
 luận cho rằng “cậu ấm” Nghị sau này sẽ lãnh đạo một trong những tập 
đoàn ngành xây dựng nhà nước tại thành phố Hồ Chí Minh, và cũng có liên 
hệ mật thiết với công ty Bitexco, một công ty tư nhân đảm trách việc xây
 cất một số tòa nhà chọc trời tại Hà Nội và Sài Gòn. Tầm hoạt động của 
Bitexco còn gồm cả ngành đóng chai, dệt và các công trình thủy điện"
 (*). "Dư luận" đó nay đã thành sự thật. Ngày 11 tháng 11, Nguyễn Thanh 
Nghị, con trai của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã được bổ nhiệm vào chức 
vụ Thứ trưởng Bộ Xây dựng.
Con đường hoạn lộ của cậu ấm Nguyễn Thanh Nghị 
Cậu ấm Nghị cất tiếng khóc chào đời 1 năm sau ngày đất nước giải phóng. 
Lúc ấy thì đồng chí bố Dũng chỉ mới là Thượng Úy Chính trị viên trưởng 
Tiểu đoàn bộ binh 207. Cậu là anh của cô chiêu Nguyễn Thanh Phượng, con 
gái rượu cưng của bố Dũng là chủ tịch hội đồng quản trị công ty quản lý 
quỹ đầu tư Bản Việt (Việt Capital Fund Management – VCFM) với số vốn 55 
triệu đô la Mỹ.
Cậu Nghị thi đậu và hệ B (dài hạn tập trung) Khoa Kĩ sư Xây Dựng của 
trường ĐHKT TP.HCM (94X3) vào năm 1994. Hai năm sau chắc là nhờ cậu mà 
bổng nhiên lớp này được nâng cấp thành lớp hệ A (chính qui).
Năm 2006 cậu tốt nghiệp bằng tiến sĩ ngành Kỹ sư công chánh (structural 
engineering) tại đại học George Washington. Sau đó cậu về nước và đảm 
nhận chức Trưởng ban Sau đại học và Quan hệ quốc tế, phó Viện trưởng 
Viện Đại học Mở Hà Nội. Vào năm 2008, cậu được bổ về làm Phó Hiệu trưởng
 trường Đại học Kiến trúc Tp.HCM.
Đó là những gì mà dân ta biết về đồng chí Ủy viên Dự khuyết của BCH TƯ 
đảng này. Nhìn qua thì thấy đồng chí Dũng con học hành khấm khá hơn rất 
nhiều so với đồng chí Dũng cha. Nhưng sự nghiệp chính trị chống Mỹ cứu 
nước, tiêu diệt tư sản, xây dựng quá độ XHCN gì gì đó thì không thấy 
đâu. Bí thư xã, phường, quận, tỉnh… cũng không. Chỉ biết là trong Đại 
hội Đảng bộ TP.HCM lần thứ IX (nhiệm kỳ 2010-2015), đồng chí cậu ấm 
ra ứng cử Thành ủy dù cậu không phải là Bí thư Đảng ủy của trường. Kết 
quả cậu chỉ được 15/400 phiếu bầu thành ủy viên.
Tuy nhiên về đại hội 11 ở Ba Đình thì đùng một cái, đồng chí cậu ấm 
Nguyễn Thanh Nghị được đề cử bổ sung ngay tại đại hội và trúng cử. Năm 
34 tuổi, cậu trở thành Ủy viên dự khuyết Ban Chấp Hành TƯ đảng, chuẩn bị
 sẵn sàng để lãnh đạo gần 90 triệu dân. Thế mới diệu kì! Thế mới trên cả
 tuyệt vời! Thế mới thấy tài sắp ghế và bồng con của… đồng chí bố Dũng.
Nhưng xin đừng cho rằng cậu ấm có được ngày hôm nay là nhờ ơn mưa móc 
của ngài thủ tướng. Xin đọc bài viết về cậu sau đây sẽ thấy cậu không 
thua không kém gì những điều viết về đồng chí cha được sản xuất từ tận 
bên Đức.
Con trai Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng: Đi lên bằng chính đôi chân mình!
Năm ngoái, tôi
 từ một huyện miền núi ở Tây Nguyên về công tác tại trường Đại học Kiến 
trúc thành phố Hồ Chí Minh, một môi trường mà với tôi quả là “địa linh 
nhân kiệt”. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy trong đội ngũ cán bộ lãnh đạo
 của nhà trường, có một người còn rất trẻ, Tiến sĩ Nguyễn Thanh Nghị, ở 
tuổi 32, anh đã là Trưởng ban Sau đại học và Quan hệ quốc tế của nhà 
trường và mới đây, anh lại được bổ nhiệm làm Phó hiệu trưởng.
Những người 
trẻ mà giữ chức vị cao ở nước ta chưa nhiều nên một người như Nghị dĩ 
nhiên là khá “nổi tiếng”. Nhưng còn một điều khiến tôi ngạc nhiên khác 
là mọi người nhắc nhiều đến anh không phải ở chức vụ ấy mà chính ở cách 
nghĩ, cách sống, cách làm việc rất khiêm tốn, chững chạc. Điều nổi bật ở
 anh khiến mọi người tin cậy, yêu mến lại chính là cái tâm trong sáng và
 phong cách làm việc sôi nổi, nhiệt tình. …
Nếu không tình
 cờ nghe thầy Phó hiệu trưởng nhà trường “bật mí” trong một bữa tiệc 
liên hoan, có lẽ tôi sẽ không biết chàng trai trẻ này là con một vị cán 
bộ lãnh đạo cao cấp ở Trung ương. Tiến sĩ Nguyễn Thanh Nghị nguyên là 
sinh viên ưu tú của Trưòng Đại học Kiến trúc thành phố Hồ Chí Minh. TS 
Lê Quang Quý, Phó hiệu trưởng nhà trường kể cho tôi hay: Ba Nghị là cán 
bộ cấp cao, làm việc ở Hà Nội nên anh phải sống, học tập gần như tự lập 
tại thành phố Hồ Chí Minh.
Dĩ nhiên, ban 
lãnh đạo của nhà trường khi ấy cũng không ai biết điều này nếu như không
 có một ngày nọ, thầy hiệu trưởng nhà trường bất ngờ nhận được điện 
thoại của một đồng chí lãnh đạo Bộ Giáo dục và Đào tạo. Đồng chí lãnh 
đạo Bộ Giáo dục và Đào tạo yêu cầu Ban giám hiệu cho biết kết quả học 
tập, rèn luyện của cậu sinh viên là con một cán bộ lãnh đạo cao cấp của 
Chính phủ. Lý do đơn giản vì có lần, trong cuộc trò chuyện thân mật, 
đồng chí cán bộ cao cấp của Chính phủ với tư cách một “phụ huynh” đã 
“ngỏ ý”: “Tôi bận công tác, mong nhà trường giúp đỡ, theo dõi, quản lý 
“thật chặt”, sợ cháu hư hỏng”.
Lúc này, Ban 
giám hiệu mới giật mình, không biết cậu sinh viên ấy là ai? Mấy năm 
liền, chưa thấy nói thông tin có con trai của một cán bộ cao cấp Chính 
phủ học tập ở trường mình. Ban giám hiệu yêu cầu Bí thư Đoàn trường, 
người gần gũi nhiều sinh viên nhất cung cấp thông tin, cô bí thư cũng 
chỉ biết lắc đầu. Tra cứu toàn bộ hồ sơ sinh viên, người ta mới tìm ra 
Nguyễn Thanh Nghị, khi đó đã là sinh viên năm thứ ba của nhà trường. 
Nhưng cũng phải mất mấy ngày đối chiếu mới tìm ra Nghị, vì trong hồ sơ, 
anh khai rất khiêm tốn, không hề nêu cụ thể chức vụ, đơn vị công tác của
 ba mình. Một điều rất bất ngờ là toàn thể lớp học, thầy cô, bạn bè đều 
không biết Nghị là con đồng chí cán bộ cấp cao nọ, nhưng ai cũng biết 
Nghị là một sinh viên học tập giỏi, có đạo đức tốt, nhiệt tình với các 
phong trào tập thể. Khi người ta “phát hiện” ra anh là con đồng chí cán 
bộ cấp cao thì cũng là thời điểm anh vừa vinh dự được kết nạp vào Đảng 
Cộng sản Việt Nam – một vinh dự mà anh đã phấn đấu, giành được bằng 
chính đôi chân của mình chứ không phải “dựa bóng” của ba.
Tốt nghiệp 
xuất sắc, với khát vọng học tập không ngừng, như bao bạn bè khác, Nguyễn
 Thanh Nghị tự tìm kiếm thông tin và thi đỗ học bổng tiến sĩ của một 
trường đại học lớn ở Hoa Kỳ. Cùng thời điểm ấy, anh lại được nhà trường 
xét, cho chỉ tiêu học tiến sĩ ngành kỹ sư công chánh (xây dựng) ở Đại 
học George Washington ở Washington.
Tốt nghiệp 
xuất sắc, anh trở về nước, bạn bè ai cũng nghĩ rằng anh sẽ “nhảy” vào 
một bộ, ngành, cơ quan nào đó ở Trung ương nhưng Nguyễn Thanh Nghị lại 
làm đơn xin về công tác tại Trường đại học Kiến trúc thành phố Hồ Chí 
Minh. Lý do với anh thật đơn giản: Anh muốn đi sâu vào con đường 
nghiên cứu khoa học, tiếp tục thực hiện ước mơ, hoài bão và những công 
trình khoa học từ những năm tháng sinh viên. Giờ đây, 32 tuổi, là 
một trong những lãnh đạo trẻ nhất ở một trường đại học danh tiếng nhưng 
Nguyễn Thanh Nghị luôn khiêm tốn, chững chạc, làm việc với tất cả tài 
năng và tâm huyết của mình.
Ban Sau đại 
học, dưới sự chỉ đạo của anh đã có nhiều phát triển mới, góp phần nâng 
cao chất lượng giáo dục, đào tạo và nghiên cứu khoa học của nhà trường. 
Khi Trường đại học kiến trúc thành phố Hồ Chí Minh phát động cuộc vận 
động học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, anh là một trong
 những lãnh đạo khoa gương mẫu, vận động mọi người thực hiện cuộc vận 
động nghiêm túc thông qua những việc làm cụ thể hằng ngày, “soi mình” 
vào tấm gương của Bác.
Với anh, một 
trong những bài học đạo đức lớn mà anh học tập được từ Bác Hồ chính là 
nghị lực lớn lao và sự phấn đấu suốt đời hi sinh vì sự nghiệp cách mạng 
cao cả của dân tộc, đất nước. Bác đã nhiều lần căn dặn thanh niên phải 
tự học tập, rèn luyện, đi lên bằng chính nội lực của mình, không trông 
chờ, ỷ lại vào người khác. Bác cũng nhiều lần phê phán căn bệnh cục bộ, 
bản vị, địa phương chủ nghĩa, kết bè kết cánh trong công tác cán bộ. Tuy
 anh chưa bao giờ tự khẳng định hay khoe mẽ về sự tự lực đi lên của 
mình, nhưng trong suy nghĩ của tôi cũng như nhiều sinh viên khác, Nguyễn
 Thanh Nghị chính là một tấm gương về tinh thần ấy.
Phát biểu tại 
Đại hội Đoàn toàn quốc gần đây, Tổng bí thư Nông Đức Mạnh cũng chỉ rõ: 
“Một bộ phận thanh niên chưa chuyên tâm học tập, rèn luyện, tự lực vươn 
lên và cống hiến cho đất nước, còn bị chi phối bởi cuộc sống hưởng thụ, 
sa vào tệ nạn xã hội, sống thiếu trách nhiệm với mọi người và chính 
mình. Vì vậy, những tấm gương như Nguyễn Thanh Nghị thật đáng quý biết 
bao. 
***
"Bạn bè ai cũng nghĩ rằng anh sẽ “nhảy” vào một bộ, ngành, cơ quan
 nào đó ở Trung ương nhưng Nguyễn Thanh Nghị lại làm đơn xin về công tác
 tại Trường đại học Kiến trúc thành phố Hồ Chí Minh. Lý do với anh thật 
đơn giản: Anh muốn đi sâu vào con đường nghiên cứu khoa học, tiếp tục 
thực hiện ước mơ, hoài bão và những công trình khoa học từ những năm 
tháng sinh viên..."
Cái công ty PR buôn bán rác nào đó quả là xả rác bậy bạ. Anh Nghị nào có
 muốn đi sâu vào con đường nghiên cứu chi cho phiền. Anh đã được đồng 
chí bố bồng vào cái ghế Ủy viên Dự khuyết của BCH TƯ đảng một cách ngon ơ
 trong kỳ đại hội đảng. Bây giờ thì đồng chí bố kéo thêm một cái ghế béo
 bở mang tên xây dựng - tiến về thành đô ta giải phóng mặt bằng - cho cậu ấm. 
Con đường hoạn lộ của cậu ấm thật thênh thang chẳng khác gì các quý tử 
của ngài Gaddafi... cho đến thời khắc nhận ra rằng dưới con đường thênh 
thang ấy còn có những ống cống. 


