Kính thưa các đồng chí:
Dân Việt nam mình vốn chịu thương, chịu khó từ bao đời nay. Lễ nghi trên
dưới được gìn giữ, nhân bản. Mấy chục năm qua dân với Đảng một lòng son
sắt, chính quyền các cấp được dân hết sức tôn trọng.
Mấy năm nay chả hiểu luồng gió nào thổi tới hay là do sống lâu trong môi
trường cũ kỹ, lạc hậu mà bỗng thấy dân thay đổi tâm tính một cách bất
thường. Trước kia, chiến tranh loạn lạc, hy sinh chết chóc mà dân mình
đâu có nề hà vẫn cùng với Đảng làm nên bao nhiêu kỳ tích, làm cho thế
giới phải biết đến Việt Nam. Những năm sau chiến tranh, dù cuộc sống đầy
khó khăn, nhân dân vẫn cùng với Đảng vượt qua được bao nhiêu thử thách,
đồng cam cộng khổ cùng nhau trên bước đường chông gai.
Vậy mà bây giờ, ngẫm lại thấy bực cả mình. Cán bộ có công dẫn dắt nhân
dân trong công cuộc xây dựng CNXH, phải vò đầu, bứt tai suy nghĩ và tư
duy trăm phương ngàn kế vô cùng mệt mỏi mà dân đâu có hiểu. Họ nào có
thông cảm cho việc lãnh đạo bị hạn chế tư duy, bảo thủ trì trệ chẳng qua
là do không có điều kiện học hành đến nơi đến chốn. Chưa kịp trang bị
đầy đủ kiến thức đã phải làm đầy tớ của nhân dân bởi lịch sử đã sắp đặt
như vậy. Lại bị cơ chế độc quyền làm nảy sinh bao nhiêu tật nguyền tư
tưởng. Những thiệt thòi đó, cán bộ đều phải gánh chịu mà dân đâu có cảm
thông. Cứ thấy ăn hơi quá đà một tí, mập ú một tí là dân đã kêu ca phàn
nàn.
Chưa hết, còn bao nhiêu vấn đề đã được định hướng, giải thích, giáo dục
mà dân đâu có nghe theo. Rồi đùng đùng kéo nhau tổ chức biểu tình đòi
nọ, đòi kia trong khi chính quyền đã nói rõ đó là việc của nhà nước chứ
không phải của dân, mà dân vẫn cứ ngang bướng. Tệ hơn nữa là gần đây lại
dám nổ súng chống lại chính quyền. Không biết ơn chính quyền đã cho
mình có điều kiện nghỉ ngơi khỏi phải lao động, đúng là quá vô ơn.
Đến nước này thì đúng là chính quyền không thể bảo được dân mất rồi. Dân
bây giờ thật là bất trị! Phải thay dân thì mới có thể ổn định được.
(Trích từ huấn từ mật của quan tổng thái thú)