"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Samstag, 11. Februar 2012

"Nhà Ngụy ta ở, vợ Ngụy ta lấy, con Ngụy ta sai!"


Đinh Lâm Thanh

Câu nói trên đây của Nguyễn Hộ, một cộng sản gộc nằm vùng, ông đã tuyên bố công khai ngay lúc quân cộng sản vào chiếm Miền Nam. Tác giả câu nói bất hủ nầy vừa từ giã đảng, nối gót già Hồ về với quan thầy Mao-Mác-Lê. Nếu một cái chết bình thường như của bao nhiêu cán bộ gộc cộng sản khác thì chẳng có gì để nói, đàng nầy, một đảng chính trị ở hải ngoại vội vàng đăng báo phân ưu và vinh danh Nguyễn Hộ như một nhà ái quốc đáng kính. Sự việc nầy đã gây ra nhiều phản ứng phẫn nộ trong cộng đồng người Việt tự do hải ngoại. Nhưng trái lại cũng có vài người lên tiếng cho rằng ‘nghĩa tử, nghĩa tận’, khi một ai đã nằm xuống thì nên hỉ xả bỏ qua. Tôi xin phép mượn cái chết của Nguyễn Hộ để nói chuyện với ‘những người còn sống’ ở hải ngoại!

Nếu những người lên tiếng bênh vực Nguyễn Hộ thuộc thành phần nằm vùng tại hải ngoại hay là những người tỵ nạn kinh tế mà từ trước đến nay thường huênh hoang ‘Nhờ cộng sản vào chiếm Miền Nam mà ngày nay họ có được cái nhà cao, chiếc xe đẹp’ và mỗi năm xum xuê áo gấm về làng thì chúng ta cũng không cần bàn đến làm gì ! Nhưng trong trường hợp những ai mà vợ đã bị Nguyễn Hộ lấy, nhà đã bị Nguyễn Hộ ở và con cái đã bị Nguyễn Hộ sai đi nghĩa vụ chết thay cho bộ đội, đi lao động kinh tế, xé núi phá rừng, đào kinh lấp đường cho chúng nó đi…mà còn lên tiếng phân ưu than khócthì những người nầy cũng được xem như kẻ mất hẵn tình người chẳng khác gì cộng sản!

Qua việc phân ưu thương tiếc đồng thời vinh danh Nguyễn Hộ là một nhà yêu nước chân chính của một đảng lớn hải ngoại, cộng đồng người Việt tỵ nạn nhớ lại chuyện Hoàng Minh Chính xảy ra cách đây không lâu. Hoàng Minh Chính là sư tổ của cộng sản, được huấn luyện trước 10 năm và cho phép thành lập đảng đối-lập-cuội, sau đó cộng sản cho ra nước ngoài với chiêu bài ‘Tiểu Diên Hồng’. Thất bại trở về nước vẫn hưởng bổng lộc của đảng, ăn trên ngồi trước, khi chết thì được tổ chức rình rang để cò mồi than khóc thương tiếc…Đến ngày giỗ, một nhóm nằm vùng, cò mồi cũng như những người nhẹ dạ ở Mỹ đã dựng bàn thờ, khăn áo nón mũ, xì xụp vái lạy như cha chết không bằng !Trong đó phải kể đến nhiều vị tai to mặt lớn trước đây như ông cựu thủ tướng, đại diện vài đảng phái, ít sĩ quan cao cấp của QLVNCH, những nhà trí thức đỏ ruột cũng như các cụ ông tuổi đã gần đất xa trời…đã đến thắp nhang vái lạy ông tổ cộng sản Hoàng Minh Chính.

Đây là một điều sĩ nhục cho Việt Nam, cho tập thể người Việt Tỵ Nạn và cho hàng triệu vong linh đã chết để bảo vệ ngọn cờ Quốc Gia hay hàng trăm ngàn mạng người đã vùi thây dưới lòng đại dương. Trong bài viết ‘Kẻ Thù Trước Mặt, Người Đâm Sau Lưng’ tôi đã nhắc nhở với thành phần trên đây rằng : ‘Đáng gì một chút hư danh, một buổi tiệc hay vài ba trăm dollars mà phải bán thanh danh của mình đã khổ công ‘gìn vàng giữ ngọc’ suốt cả cuộc đời. Đáng gì một chút phù du mà tự mình đốt cháy nhân cách và danh dự gia đình giòng họ. Sử sách tỵ nạn sẽ ghi chép và lưu lại nhữnh hành động nầy cho đời sau, con cháu phải xấu hổ vì cha ông của họ vì một miếng ăn hời và tí danh hão mà phải bán luôn cả danh dự.

Nhưng đối với trường hợp Nguyễn Hộ, dù mới nằm xuống mà một đảng chính trị đã đăng phân ưu đồng thời tôn vinh một cán bộ cộng sản mà chính miệng ông ta đã hậm hực phun ra những câu nói dâm dật như già Hồ, nồng nặc mùi máu và căm thù thành phần quân-cán-chính của Việt Nam Cộng Hòa cũ, thì tôi nghĩ rằng lời ‘Phân Ưu’ đăng trên các báo & diễn đàn là một chứng cớ hùng hồn bằng bút mực để xác định những gì mà cộng đồng người Việt tỵ nạn trên khắp thế giới đã nói nhiều về đảng chính trị nầy. Để xem, những ngày giỗ Nguyễn Hộ sắp đến, thành phần nào ở hải ngoại sẽ đứng ra tổ chức và những khuôn mặt nào sẽ khăn áo đến vái lạy kẻ thù của mình!

Những anh hùng Vị Quốc Vong Thân không được thành phần người mất gốc trên đây vinh danh tưởng niệm mà thường thấy nhiều nhóm tổ chức dạ tiệc văn nghệ tạ ơn, vinh danh, thương nhớ…từ những tên ca nhạc sĩ nằm vùng trong tháng tư đen đến những ngày kỵ giỗ của những con bài tranh đấu cuội do cộng sản dàn dựng lên!

Chuyện gần đây nữa, khi nghe một vài cán bộ gộc cộng sản sắp từ giã cỏi đời hay bị thất sũng lên tiếng chống đối nhà nước về việc tham nhũng, bán đất, nhượng biển và rước quân thù Tàu cộng qua đô hộ thì một số người ở hải ngoại đã vội vàng chuẩn bị chuông trống để hoan hô và áo mão chờ đợi tôn vinh! Lấy ví dụ, Võ Văn Kiệt là sư tổ cộng sản, chính tên nầy đã giết hại biết bao nhiêu đồng bào ruột thịt chúng ta, ăn cướp bao nhiêu tài sản của đất nước cũng như của dân chúng Miền Nam…nhưng khi sắp chết Võ Văn Kiệt chỉ cần lên tiếng chỉ trích đảng cộng sản, nhà nước của chính ông ta đẻ ra thì được một số người ở nước ngoài lấy làm hả hê xem như đã tìm được một thần tượng yêu nước ! Xin hỏi rằng, chỉ một câu nói vớt vát trước khi chết – không biết thật hay giả - của Võ Văn Kiệt có thể đánh đổi được cả một biển máu, cả hàng triệu bộ xương của dân Miền Nam do chính bàn tay tên nầy và đồng bọn gây ra hay sao? Tiếp đến, ví dụ tiếp theo là tiền của, xương máu và tội ác của Võ Nguyên Giáp chở cả trăm ‘chuyến tàu thống nhất’ cũng không hết. Nhưng khi Võ Nguyên Giáp gởi thư phản đối việc Bauxite ở Cao Nguyên thì lại cũng một số người hải ngoại, như đã nói ở trên, lên tiếng hoan hô ca tụng, tưởng chừng như vận mệnh đất nước Việt Nam sắp đổi đời nay mai ! Cướp của giết người cả trên 60 năm, bây giờ chỉ cần vài ba chữ phản đối là có thể chạy tội một cách dễ dàng vậy sao ? Nếu Võ Nguyên Giáp vẫn còn một chút lương tri như y tuyên bố thì hãy đứng lên lãnh đạo quân đội nhân dân đuổi quân Tàu về xứ đồng thời lật đổ cái đảng công sản khốn nạn kia thì may ra còn nghe lọt được lỗ tai ! Giả dụ mai đây Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nông Đức Mạnh cũng tuyên bố vài câu lếu láo rồi qua Âu-Mỹ xin tiền, không biết những người nhẹ dạ trên có trải thảm đỏ quỳ lạy và dâng tiền cho chúng nó không?

Đồng ý rằng, nếu những người cộng sản từ bỏ đảng thật sự, đứng về phía dân chúng để chống lại nhà nước bằng những hành động thực tiễn thì đó là thời vận của Việt Nam đã đến. Còn nếu những cá nhân nầy vẫn đội đảng lên đầu, xây xi-măng cốt sắt cho đảng rồi nhân danh cái nhản hiệu cộng sản để bóc lột xương máu đồng bào thì những người tranh đấu hay làm chính trị cần phải nghiên cứu trước khi ra quân để khỏi bị sụp xuống hố.

Thật ra, Võ Văn Kiệt và Võ Nguyên Giáp và các đảng viên kỳ cựu khác, nếu có lên tiếng chỉ trích nhà nước của chúng, thì cũng chỉ là những con gà gáy đi gáy lại những câu đã được trung ương bộ chính trị nghiên cứu và cho phép trước. Đây là một hình thức chữa cháy với mục đích trấn an dân chúng quốc nội và lừa bịp hải ngoại. Cộng sản cho rằng, những tiếng gáy nầy sẽ giúp dân chúng hã giận phần nào, đồng thời để cho những người suy nghĩ nông cạn nhầm lẫn rằng nội bộ của đảng cộng sản đã có những đột biến thuận lợi cho công cuộc tranh đấu. Xin cẩn thận đối với các thủ đoạn của cộng sản!

Tóm lại, một số người nhiệt tình vì quá nôn nóng trong việc đốt giai đoạn tranh đấu hay thành phần chính trị xôi thịt muốn nổi danh bằng con đường tắt vừa ‘nghe-thấy’ cái gì mới lạ xảy ra ở Việt Nam thì đã vội vàng xung phong lên hàng đầu đánh chuông khua mõ. Hành động nầy chỉ tạo trò cười cho quân cộng sản mà thôi. Đừng nói gì xa xôi, cả một số lớn người Việt nước ngoài đã bị ‘luật sư Cầu Muối của triệu dân oan’ lừa bịp ngay trên vùng đất tự do từ mấy năm nay. Thế mới hiểu tại sao, tranh đấu đã 34 năm qua nhưng cộng sản Việt Nam vẫn có đó!!!

Tháng 7, 2009