Hình thật của cô bé
Một cô bé tám tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em
trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô
không còn tiền. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em
trai cô bé, và cha mẹ em không tìm ra ai để vay tiền. Do đó, gia đình em sẽ
phải dọn đến một căn nhà nhỏ hơn vì họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà
hiện tại sau khi trả tiền bác sĩ.
Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì
thầm tuyệt vọng:“Chỉ có phép mầu mới cứu sống được Andrew”. Thế là cô bé vào
phòng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền
lẻ và đếm cẩn thận. Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến tiệm thuốc
gần đó. Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy.
Người bán thuốc hỏi: “Cháu cần gì?”
Cô bé trả lời: “Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu
muốn mua phép mầu.”
- "Cháu bảo sao?" – Người bán thuốc hỏi
lại.
- "Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó
trong đầu mà ba cháu nói chỉ có phép mầu mới cứu được nó. Phép mầu giá bao
nhiêu ạ?"
- "Ở đây không bán phép mầu, cháu à. Chú rất
tiếc!" – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.
- "Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố
tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu?"
Trong cửa hàng còn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau
khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Em cháu cần loại phép mầu
gì?”
- „Cháu cũng không biết nữa.“ – Cô bé trả lời, rơm
rớm nước mắt. “Nhưng em cháu rất cần phép mầu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ
cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép mầu gì
đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để
đi tìm mua phép mầu đó.”
- „Cháu có bao nhiêu?“ – Vị khách hỏi.
Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”
Người đàn ông mỉm cười: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép
mầu”.
Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và
nói: “Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem
bác có loại phép mầu mà em cháu cần không.”
Em trai cùng vị bác sĩ giàu lòng nhân ái
Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một
phẫu thuật gia thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và
không lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh.
Mẹ cô bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một
phép mầu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”.
Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép mầu giá bao nhiêu:
Một đô la mười một xu. Cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng
tốt của người bác sĩ.
Nguồn: Cộng Đoàn Công Giáo Hamburg
........................................
TinHamburg:
Thực ra, những "phép mầu" này xảy ra hằng ngày tại Đức (và tại các nước Bắc Âu), nơi bảo hiểm y tế là chuyện đượng nhiên và bắt buộc cho mọi người. Đã có biết bao nhiêu người Việt trong thời gian xin tị nạn được chữa khỏi những cơn bệnh ngặt nghèo: từ việc mổ ruột, thay thận, cắt đệm cột sống cho đến chữa bệnh AIDS (SIDA), mổ ung thư não v.v., bởi vì họ cũng được bảo hiểm y tế, mặc dù chưa bao giờ đóng một xu teng nào vào quỹ này cả! Chưa kể đến những chuyện bệnh hoạn thông thường hoặc sinh con. Nếu không có hệ thống bảo hiểm y tế, thì có lẽ mỗi ngày sẽ phải cần không biết bao nhiêu "phép mầu"!
Bố mẹ của Andrew có thể bán nhà lớn để lấy tiền chữa bệnh cho nó. Nhưng đâu phải ai cũng có nhà để bán! Thế nên sự chống đối lại việc đưa việc bảo hiểm y tế thành luật của tổng thống Mỹ Obama là điều chẳng những khó hiểu mà xem ra thiếu khôn ngoan - và ích kỷ. Hay là tại người Mỹ thích "phép mầu"?