Kính gởi anh Nguyễn Ngọc Ngạn, người điều khiển chương trình “Đêm Văn Nghệ Tình Ca Mùa Xuân 30.04.2012 ” – Chương trình ca nhạc hài đặc biệt tại Berlin.
1- Khi anh đi dạy, tôi còn đi học, dù không được hân hạnh học với anh, tôi vẫn tự xem là học trò của anh.
2- Vào quân ngũ anh trung úy, tôi hạ sĩ nhất, tôi là lính của anh, dù không cùng đơn vị, không cùng binh chủng.
Cũng có thể người chủ của anh, họ có một
nhân thân giống như vậy, nhưng giác quan mách bảo cho tôi biết nên vận
động ai, riêng với vai trò người điều hợp chương trình ca nhạc, tương tự
như tay xạ thủ đại liên của đối phương, diệt được đầu não đối phương
trung uý và cùng đơn vị đều muốn, nhưng khó lắm vì nó ẩn nấp sâu kín,
chỉ còn chờ diệt khẩu đại liên, để đơn vị tiến quân và thủ thắng.
Thưa anh, mỗi con người dưới gầm trời
này đều thủ một vai diễn, một số phận do Thượng Đế an bài, cắt đặt. Nếu
đúng như vậy, anh thủ những vai diễn toàn sáng giá và rất vinh dự: Nhà
Giáo – Nhà Văn – Sĩ Quan QLVNCH – MC của trung tâm băng nhạc lớn hải
ngoại, qua vai diễn thực thụ này tôi tin anh biết chắc việc anh làm đúng
hay sai?
Ngạn ngữ Pháp nói: Con người là một sinh
vật mau quên, người Việt mình cũng thường than thở: Mấy ai về đến nhà
nhớ bóng mát ngoài đường. Thiết tưởng những điều này chúng ta cần ghi
khắc, để làm trọn vai diễn, khi tuổi đời vào lúc xế chiều, chứ không
phải nương vào đó để ngụy biện, hoặc an ủi rồi tiếp tục làm những việc
mà người đời đồ thán, vì khổ qúa đau.
Cộng Sản thường kêu gọi kiều bào: “Hãy
quên qúa khứ, hướng về tương lai”. Chắc hẳn qúa khứ ấy rùng rợn và man
rợ lắm mới thiết tha van xin “hãy quên”, chứ qúa khứ chống ngoại xâm như
Lê Lợi, Quang Trung mà quên được ư!? Ông bà mình nói: Ôn cố tri tân,
kêu gọi quên qúa khứ. Nên hướng tương lai của Cộng Sản Việt Nam, mang
lại toàn tai ương cho đất nước. Vì vậy dù có nghe lời quên qúa khứ, mà
qúa khứ cứ vẫn ở đàng trước, thưa anh.
Tháng Tư năm 2000 anh Ngạn viết truyện ngắn tựa đề: Chuyện Cũ, lời mở đầu anh nói:
Ðời người, ai cũng có những kỷ niệm, đau
thương hay hạnh phúc….Kỷ niệm đôi khi chỉ thoáng qua, mờ nhạt như áng
mây bay ngang bầu trời, để lại chút hình ảnh bâng khuâng. Nhưng cũng có
khi hết sức sâu đậm, đến nỗi có thể coi là một biến cố, khả dĩ tạo thành
khúc rẽ quan trọng cho cuộc đời … Ðó là trường hợp của tôi với câu
chuyện xảy ra hơn 20 năm về trước mà giờ này ngồi ghi lại, tôi vẫn thấy
hiển hiện như mới hôm qua.
———————
Hai mươi năm không cần ghi chép, ký ức vẫn còn khắc ghi, sau đó viết thành chuyện, lại càng nhớ kỹ hơn chứ anh Ngạn?
Kép Tư Bền và Nguyễn Ngọc Ngạn:
Truyện kép Tư Bền, của nhà văn Nguyễn
Công Hoan. Anh Tư Bền vì nợ nần của chủ bầu sô, chủ o ép dọa kiện tụng,
nên Tư Bền cắn răng làm hề trong đêm cha của anh hấp hối, diễn để trừ nợ
và kiếm tiền chạy thuốc thang, quả là một hoàng cảnh qúa éo le, có một
không hai. Nhưng đó chỉ là truyện hư cấu, ngoài đời hiếm gặp. Tư Bền chỉ
có mỗi một món nợ phải trả, đó là cha của anh ta mà thôi, còn anh, và
chúng ta? Những tháng ngày này, biết bao người dân bỏ mình chạy từ Cao
Nguyên Pleiku xuống Nha Trang, từ Miền Trung vào Sài Gòn, biết bao bạn
bè chiến hữu bỏ mình, riêng anh Ngạn có người vợ lặn lội thăm anh từ
những tiền đồn heo hút, khi còn tại ngũ, đến trại giam “cải tạo” xa xôi,
về sau đã bỏ mình trên đường vượt biển, tìm tự do (ý của anh Ngạn trong
truyện) cùng với đứa con đầu lòng yêu dấu! Ngoài ra còn ông Ân, người
tốt bụng cho anh mượn hai chục lượng vàng, chi phí cho chuyến đi. Nợ
vàng anh thanh toán sòng phẳng, nhưng nợ ân tình làm sao hết.
Chúng ta sống hôm nay là mang nợ nhiều
lắm anh Ngạn ơi, chính vì thế chúng ta nên chọn lối sống cho xứng đáng
với những người đã nằm xuống, cho mình được sống hôm nay, cách chọn hoàn
toàn thoải mái. Chỉ cần đọc một lời này thôi, trong Chuyện Cũ của anh:
- Chú Ngạn ơi! Ðắm tàu! Ba cháu, chị cháu với 3 người anh của cháu chết hết rồi! Vợ chú với con chú cũng chết cả rồi!
Lời của cháu bé, con ông Ân, kêu anh
Ngạn, trong lúc anh mê man, đuối sức. Nó cứ văng vẳng bên tai tôi hoài,
cứ như muối xát vào lòng, đau như cắt, chẳng những thế, tôi còn hình
dung khuôn mặt khốn khổ đến tội nghiệp của cháu nữa, bận rộn thì thôi,
tháng ngày gần 30/4 đầu óc tôi lại chờn nghe tiếng kêu thảng thốt kia.
Thậm chí nhiều lúc tôi định viết thư, nhờ anh xác nhận Chuyện Cũ, chỉ là
hư cấu!!
Anh Ngạn, tất cả chúng ta sinh ra từ bóng
tối, với hai bàn tay trắng, ngày không xa nữa chúng ta từ biệt ánh sáng
thế gian này, trở về với bóng tối cũng hai bàn tay trắng. Sống thì cần
tiền bạc, và nhiều thứ nên phải nỗ lực bằng mọi giá để thoả mãn, ngày ra
đi bỏ lại tất cả, chỉ để lại tiếng xấu, tốt với đời mà thôi.
Tôi khinh bỉ những hạng người thích chụp
mũ anh em, trong bài này không đề cập đến chính trị. Tuy nhiên khoảng
thời gian này người ta thường nhắc lời ông Võ Văn Kiệt:
“Có triệu người vui, có triệu người bồn”,
anh sắp hàng nào? Hàng vui? Hàng buồn? Khi nhận vai trò điều hợp chương
trình hài đặc biệt, trong Đêm Văn Nghệ Tình Ca Mùa Xuân 30/4/2012, tại
Đức. Thắc mắc dễ trả lời, nhưng đúng sai thật khó, phần còn lại có thể
anh qúa cần tiền? Cần ngang cỡ Tư Bền không?
Nếu buồn, ai khiến được anh phải đi diễn,
trong tình thế tự do chọn lựa, trong tình trạng bạc tiền không thiếu,
nếu vui không lẽ anh như mấy thằng leo cột mỡ.
“Vui thế bao nhiêu nhục bấy nhiêu”
Anh Ngạn, xin anh đừng vui ngày đó.
Kính chúc anh và gia đình dồi dào sức khỏe, an bình./.
Ông Bút.