Huỳnh Tâm
Tại công viên Villemin quận 10 Paris, Pháp Quốc, tôi được một thanh niên Việt nhập cư bất hợp pháp gọi là ân nhân, chỉ vì tặng cho họ một phần ăn McDonald’s mà trở thành ân nhân tình cờ. Từ ấy cho tôi một bất ngờ để viết bài phóng sự "Sau rèm bí mật cần sa".
Người thanh niên trong công viên Villemin cho biết quê quán Hải Phòng, nguyên là chủ của một trang trại trồng hoa màu phụ tại Tiệp Khắc. Tôi vẫn bình thản xem như không để ý và tỏ vẻ không tha thiết gì về trồng hoa màu của họ. Thực tế chính họ là người trồng thảo mộc cần sa, vì tôi đã khám phá thấy trên thân thể của thanh niên này có dấu đặc biệt “chính hiệu con nai” cần sa.
Người thanh niên cầm một số tiền Euros đưa cho tôi và nói :
– Cháu có tiền, nhưng mấy hôm nay không dám đi mua đồ ăn, vì sợ cảnh sát truy nã. Có tiền thế này mà khi gặp hoàn cảnh sống chết thì tiền lại hóa ra vô dụng. Cũng may cho cháu gặp được bác mới qua khỏi cơn đói khát, tuy của ít mà tình nhiều, tuy xa lạ mà bao dung, chúng cháu đa tạ bác và xin hoàn lại bác số tiền này.
Tôi không nhận tiền của bốn phần ăn McDonald’s, và đáp:
– Bạn trẻ à, bốn phần ăn McDonald’s này chẳng là bao, tình người Việt gặp nhau ở xứ người còn lớn hơn nhiều, chúng ta trợ giúp nhau được một việc, tuy nhỏ, là lòng vui rồi. Bạn trẻ hãy an tâm, đừng để lòng làm khách sáo với tôi.
Người thanh niên với nét mặt thiện cảm hơn, xem tôi như một ông già từ thiện, rồi nói:
– Bác có bao giờ đi Tiệp Khác chưa ?
Tôi không bỏ lỡ cơ hội liền đáp thực thà :
– Tôi chưa có dịp đến Tiệp vì không có bạn bè và thân nhân. Tôi nghe nói đồng hương của mình ở đó buôn bán, làm ăn rất là vất vả, cũng vì muốn đổi đời. Tôi đã dự định đi một chuyến cho biết thủ đô Praha, nhưng đến nay vẫn chưa đi được.
Người thanh niên không ái ngại tình sơ, kẻ thân, hay thù liền đáp :
– Nếu bác đi Tiệp thì ở nhà cháu. Hiện nay anh ruột của cháu đang ở Tiệp sẽ đón tiếp bác về nhà rất là chu đáo. Cháu xem bác như trong gia đình. Cháu đây không sợ bác thì bác cũng đừng lo ngại gì cả. Cháu tin bác là ân nhân tốt, không làm phương hại nào đối với gia đình cháu.
Tôi muốn tận mắt thấy người Việt trồng cần sa tại Tiệp, mà lòng rất sợ rủi ro. Cũng như trước đây chúng tôi đã chuẩn bị một kế hoạch xâm nhập nông trại cần sa của người Việt tại Anh Quốc, nhưng không thực hiện được. Lý do khi anh Lê liên hệ với cảnh sát Anh Quốc thì phải giải quyết phóng sự trong 24 giờ. Phần khác, khi đi làm phóng sự với cảnh sát là việc đã kết thúc, cho nên chỉ diễn lại tại hiện trường, làm những phóng sự này không lý thú lắm vì được cảnh sát bảo vệ.
Từ đó tôi lấy quyết định thử đi làm phóng sự cần sa tại Tiệp Khắc thì may ra khám phá chiều sâu và súc tích hơn, nhưng rất nguy hiểm. Thừa dịp bất ngờ này, tôi liền nhận lời đề nghị của cậu thanh niên ấy. Tôi vẫn biết đây cũng là một ván bài liều lĩnh, nhưng lòng đã quyết định, không cần chọn lựa đỏ đen, tôi vui vẻ đáp:
– Cũng được, đây là một dịp tốt và được lợi cả hai, biết thủ đô Praha và thăm viếng gia đình của cháu.
Cậu ta liền dùng điện thoại di động, gọi về Tiệp Khắc, báo tin cho gia đình biết sẽ có ân nhân đến thăm nhà. Bên kia đầu điện thoại đồng ý tiếp đón ân nhân. Tôi liền cho biết ngày giờ đến và điểm hẹn tại Tiệp Khắc, dấu hiệu của tôi là người đứng tuổi, đầu đội mũ nỉ đen.
Đến Tiệp Khắc
Hai ngày sau, vào lúc 23 giờ. Tôi có mặt tại tại Ruzyné, thủ phủ Hostivice gần phi trường cách thủ đô Praha 20km thì thấy một thanh niên khuôn mặt như là anh em sinh đôi với cậu ở công viên Villemin. Chúng tôi nhận diện hình hài và chào nhau, trao đổi vài câu thân mật. Cậu ta hướng dẫn lối đi ra bãi đậu xe hơi trong phi trường. Khi tôi cúi đầu vào xe thì thấy có hai thanh niên lạ mặt, cùng chào nhau bằng giọng xứ Nghệ. Người tôi se lại, có cảm giác bất ổn, lòng nghĩ thầm “Không lẽ tính mạng tôi đang trên đường phiêu lạc chín suối sao?”
Xe lăn bánh ra khỏi phi trường áng chừng 5 phút, thì cậu ngồi kế bên trịnh trọng thưa :
– Thưa bác, trước khi đến nhà, chúng cháu mạo phạm xin bịt mắt của bác lại vì đây là luật Việt giang hồ Tiệp Khắc, dù ân nhân hay thân sơ cũng phải bịt mắt, bác đừng sợ, đây chỉ là cử chỉ bảo vệ cho nhau mà thôi. Chúng cháu bảo đảm khi vào cũng như ra đều an toàn.
Tôi thấy họ lấy ra một ca–vat đen, thì người tôi thực sự ngạc nhiên và lấy làm sợ. Đúng là "Sợ mẹ sợ cha, chẳng bằng sợ bịt mắt". Tôi lấy lại điềm tĩnh và sự thản nhiên phải có để tồn mạng, liền đáp:
– Quý bạn trẻ cứ tự nhiên. Tôi hiểu mà. Chúng ta tin nhau cũng nửa chừng thôi, sơ thân không biết lòng người, bảo vệ cho nhau để sống đó là việc cần làm. Quý bạn cứ bịt mắt tôi lại đi. Tôi rất tin quý bạn là thiện nhân và nay tôi tình cờ đến với quý bạn bằng chân thực không đem đến phương hại nào đâu.
Bản thân tôi như đang bị ngạt thở từng hồi, đã đến đây rồi không biết cầu cứu ai, nên tự nhủ chính mình rằng “Mầy phải nhớ, ở sa trường không bao giờ bỏ mạng, đã đến hang hùm thì chỉ ngang ngọn giáo, vào ngàn hang beo, hy vọng không đến nỗi bỏ xác trong hang cùng ngõ hẻm này”. Tuy nhiên tôi vẫn cầu nguyện lý trí sáng trong tâm, bởi ở đây chưa phải là cửa thiên đàng hay địa ngục.
Bỗng người anh của cậu mà tôi đã gặp tại công viên Villemin, đang lái xe nói :
– Thưa bác, ai cũng phải bịt mắt như vậy, trừ người trong nhà. Bác an tâm. Chúng cháu tiếp đón bác không đến nỗi tệ đâu. Hơn nữa, bác là ân công của em cháu, bác giúp cho em cháu cũng đâu có tính toán gì nào, đây cũng là dịp để cháu thay mặt gia đình báo ân, tình nghĩa với bác, nợ giang hồ phải trả là vậy đó, bác cảm thông.
Trong đêm, hồn vía phân ly, sợ chưa hết tái mặt thì sợ nửa thực nửa hư, từ cung cách tiếp đón quái dị này, lần đầu tiên trong đời bị rơi vào hoàn cảnh hung kiết khó phân và chưa biết thực lòng của họ được bao nhiêu phần trăm. Rồi thầm “thôi đành phải chờ đến chiều ngày mốt hy vọng ra khỏi ổ mafia cần sa, lúc ấy mới biết họ thực tâm thế nào”.
Lại một lần nữa bộc phát trong người ớn lạnh, bây giờ tôi mới biết đâu là cõi chết để tìm ra cõi sống. Lúc này tứ chi đã mềm nhũn mà miệng cứng, nhưng vẫn ung dung nói đùa:
– Thân già này đã gác kiếm giang hồ từ lâu rồi, chỉ muốn sống ẩn, nay đây, mai đó mà thôi. Ân tình nghĩa đáp làm chi nặng nề để rồi các cậu bận tâm.
Tất cả ba người thanh niên lạ mặt cùng cười. Tôi đánh hơi, biết họ rất mê đọc kiếm hiệp. Xe đã chạy trên 40 phút mà vẫn chưa nghe nói đến nơi, đường sá xa xôi lại gồ ghề, trong lòng mỗi lúc tăng lên sợ hãi, đêm khuya trời lạnh buốt hơn, không biết vì sao. Bụng nhỏ, lòng lo lại bâng quơ nghĩ thầm “Bây giờ mình đi vào ổ mafia thì thân đứng thẳng, không biết lúc đi ra thì thân có nằm thẳng không?”
Cầu nguyện ơn trên phù hộ cho con, lỡ khôn một lần, con xin hứa sau này không xía vào chuyện trồng cỏ của người ta nữa. Hy vọng bĩ cực linh thiêng chứng lòng, ngày mai thái lai con xin hứa một đầu heo, giò thủ hậu tạ !
Tôi đang đê mê hung kiết, thì người thanh niên tài xế, bảo người trẻ kế bên:
– Long, mầy mở khăn bịt mắt cho bác, đêm nay mầy và Sáu ở đây nhé. Cậu ấy nói tiếp, Thưa bác, đã đến nhà rồi, vừa đúng 1 giờ 30 phút sáng. Mời bác nghỉ đêm ở đây và hẹn 7 giờ 30 phút sáng mai, bác cháu mình gặp lại.
Tôi liền đáp:
– Cảm ơn cậu em, chúc quý cậu và cả nhà ngủ thấy tiên thấy tiền, hẹn sáng mai hạnh ngộ.
Tất cả đồng cười vì câu chúc đêm nay của tôi ngồ ngộ, riêng tôi thì trằn trọc thâu đêm, suy nghĩ về người lạ, việc lạ, tứ bề đều lạ, cảnh vật lạ, cả tiếng âm ba trong đêm vù vù cũng lạ (tiếng quạt máy trong nhà trồng cần sa phát ra), mùi cây cần sa xông vào mũi khó chịu, trong nhà chỉ có một đèn điện 15w leo lét, còn ở bên kia khe cửa thì rực sáng màu vàng của hừng đông và hơi nóng hanh khô từ khe cửa phát ra như núi lửa đang hoạt động.
Miệng tôi ngáp dài, mắt híp lại thế mà ngủ nghê không được vì trong lòng quá lo âu, chuyện bất trắc, nhỡ ngày mai bị bắt về tội trồng cỏ thì oan uổng lắm, ngồi tù bỏ con vợ già không biết ai yêu! Đêm khuya suy nghĩ quá nhiều, rồi người cũng mỏi mệt, thả thân ru ngủ một hơi đến sáng.
Sáng hôm sau, người anh của bạn trẻ tại công viên Villemin Paris thiện đãi tôi như một ân công đúng nghĩa. Riêng trong lòng, tôi để ý theo dõi cử chỉ của họ và ngạc nhiên rất nhiều, tôi phải lấy bình thản và không để ý sinh hoạt của họ, nhất là cử chỉ của tôi không được luộm thuộm, phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói, nếu không thì hỏng hết mọi sự, tôi hy vọng đem đến cho họ một cảm giác thân thiện nào đó.
Họ cũng quan sát một người lạ như tôi, vì đến với họ một cách tình cờ qua người em giới thiệu, thử hỏi ai mà tin được ai, nhất là họ đang sống trong hoàn cảnh bảo vệ quyền lợi, cho nên mọi nghi ngờ là lẽ thường tình. Sau buổi ăn sáng thì đến lúc trà dư tửu hậu, tâm tình rộng mở nhận nhau bằng lòng người chứa ít nhiều lâm ly bi đát. Mải đến đã 9 giờ sáng, có một thanh niên ngồi cùng bàn lên tiếng:
– Anh Ba à, hôm nay chúng em làm việc gì?
Tên anh Ba là người chủ nhà, tức là anh sinh đôi của thanh niên mà tôi đã gặp tại công viên Villemin Paris, đáp :
– Cậu Tư lấy chậu mới vô đất, cô Tư đi mua chậu, cậu Sáu thì đi mua đất, còn việc nhà có tôi lo.
Riêng phần tôi vẫn ngồi như phỗng đá, đang nhâm nhi café, cậu Ba hỏi:
– Bác đến thăm chúng cháu trong 2 ngày, vậy ngày đầu tiên mới bác đi thăm thành phố ở đây hay là đi Praha cũng được tùy ý bác quyết định ?
Tôi hiểu ý của họ, muốn tránh né sự hiện diện của tôi và phòng hờ việc làm ăn nếu có trở ngại, họ không thể tin hết ân nhân, quỉ thần một khi viếng nhà thì phải tống đi nhanh không để ở lâu. Riêng tôi thì muốn tiếp cận họ càng nhiều càng tốt, nên từ chối khéo:
– Bác đến đây chủ yếu là thăm gia đình em của cháu mà thôi. Còn đi thăm thành phố thì ở Âu Châu này có cùng kiến trúc như nhau, chỉ có thôn trang mới lạ đối với người mình, vì văn hóa của họ ẩn tàng trong đó, nếu mình có dịp tham dự lễ hội của người Tiệp thì rất hay. À bao giờ chúng ta đi thăm em dâu của cháu đây?
Người thanh niên lặng lẽ một hồi lâu rồi đáp :
– Đúng rồi từ đầu bác có nói đi thăm gia đình em của cháu, nhưng em dâu của cháu muốn tiếp Bác vào sáng mai. À hình như bác đã đi hết Âu Châu cho nên biết nhiều về kiến trúc và văn hóa. Bác nói cũng phải cháu thường thấy họ tổ chức lễ hội nhưng không biết thế nào là văn hóa của họ, cứ tưởng rằng họ ca hát và nhảy múa cho vui thế thôi, cháu nhớ ở quê mình chỉ rước cộ đèn hay rước bài vị thần linh của đình làng, lễ hội rất trang nghiêm, chứ không như ở đây hát múa lung tung và quần áo ăn mặc sặc sỡ, lạ mắt hơn ngày thường.
Tôi lấy máy quay phim để trên bàn, rồi đáp:
– Thật tình mà nói, các nước Âu Châu tôi chỉ đi phía Nam, Tây và Bắc. Còn phía Đông thì chưa đi, nay đến Tiệp là lần đầu tiên, nhưng không chủ đích là đi thăm thủ đô Praha.
Thừa lúc này tôi muốn chuyển ý vào trọng điểm hơn, nói tiếp:
– Các bạn mua đất, vô chậu, làm tôi nhớ tác dụng của đất xốp, vừa thấm nước và không úng tắc gốc cây, công thức đơn giản mà thành công lớn, nhất là nuôi thúc hoa màu rất kết quả.
Sau khi nghe tôi trình bày thì đôi mắt cậu Ba này sáng ngời, xem ra tôi đã giải tỏa được thành lệ của người trồng cần sa, mà cậu Ba cũng đã có ít nhiều buồn bực khi tôi hiện diện.
Cậu Ba bèn hỏi:
– Ngày trước bác trồng hoa màu có khó không ?
Đúng lúc mở cờ thì gió lộng tung bay. Tôi chỉ chờ câu hỏi này và lời đáp đúng khớp sẽ khiến được lòng người trở về lương thiện, dù hoàn cảnh khó tránh cho mấy, tôi cũng phải vận dụng hòa nhã để thuyết phục họ, đáp:
– Trồng hoa màu trong chậu khó hơn trồng ngoài đất, nhất là trồng trong chậu mà lại để trong nhà hay nhà lồng kiếng, đương nhiên sự tăng trưởng sẽ kém rất nhiều, bởi đất ít cho nên rễ hút màu mỡ nhiều để nuôi cây, trồng như vậy người ta gọi là phép ép cây, tất cả vật gì cũng vậy, sống thiên nhiên thì bao giờ cũng tốt hơn.
Lúc này cậu Ba gật đầu từng hồi, chú ý theo dõi từng câu nói, tỏ vẻ tâm đắc lắm. Đôi mắt của cậu Ba đang chú ý cái máy quay phim hình dạng như máy điện thoại di động, hỏi :
– Bác muốn gọi điện thoại cho người nhà hả? xin bác cứ tự nhiên.
Tôi hiểu ý và cảm thấy cậu Ba này khó chịu vì cái máy để trên bàn. Còn tôi thì cố ý tạo ra tự nhiên, để cậu Ba không phát hiện được lúc tôi làm việc trong nhà bằng cái máy quay phim này, đáp:
– Bạn trẻ à, đây là cái tật của người sử dụng điện thoại di động, lúc nào điện thoại cũng trong tư thế, hay để trên vật nào đó thuận tiện nhất cho sự hồi âm. Từ hôm nay và ngày mai tôi không gọi và không hồi âm cho ai cả, nếu có cầm cũng chỉ là để làm cảnh mà thôi, cũng như bạn đang cầm điện thoại di động trên tay vậy.
Bạn trẻ cười thoải mái, nói qua chuyện khác :
– Bác phân tích trồng hoa màu rất hay và cách nhận xét không sai về thói quen của người có điện thoại di động, như cháu đây có những lúc không gọi điện thoại, nhưng vẫn cầm nó trên tay theo tư thế sẵn sàng bấm nút hồi âm, lâu ngày trở thành thói quen.
Cậu nói tiếp:
– Bác có thể chỉ cho cháu kinh nghiệm về trồng hoa màu được không ?
Quả thực tôi đang “khao khát” câu hỏi này để bước vào tình cảm của họ, lòng tôi vui vẻ như gặp luỵ duyên, còn trên khuôn mặt cậu Ba như lòng tưởng rằng đang gặp nghiệp lớn, trả lời:
– Nếu như trao đổi bằng lời chưa đủ, chi bằng học và tập một lúc, có thế mới rút ra nhiều kinh nghiệm, trong ngành nông nghiệp học hành liền tay.
Bạn trẻ mặt sáng, nụ cười ẩn chứa sự hài lòng, liền mời :
– Cháu mời bác đi ra sau vườn, để xem vô đất có đúng cách không ? Và nhờ bác hướng dẫn hộ.
Tôi nhủ thầm “Đương nhiên, ai mà từ chối cho đành, cá mập đã vào lưới thì phải kéo lên bờ chứ, điên gì mà bỏ chài chì”. Chân tôi bước theo chủ nhà, đi ra khỏi phòng khách, thấy ba ngôi nhà lớn xây cất san sát với nhau và nối liền với phòng khách, cửa đóng, then cài. Đi một chặp thì đến sau vườn thấy đất và chậu ương lớn nhỏ.
Gặp lại thanh niên tên Tư đang lấy chậu vô đất, tất cả cùng chào tôi. Rồi cậu Ba giới thiệu từng loại đất như đất bột cá có chất lân, đất đạm, sỏi v.v…
Cậu Ba đưa mắt ngó tôi, hỏi :
– Thưa bác, làm đất theo phương pháp nào để cho thu hoạch cao?
Lúc này thấy đôi mắt của chủ nhà chăm chiêu dành cho tôi một tình cảm khác thường, tuy nhiên tôi phải có cách nói để thuyết phục hơn nữa, vì những bí ẩn khác ở trong ba gian nhà mà tôi muốn trực tiếp thấy, nhất là diện tích mặt bằng, thiết kế và phương tiện nuôi trồng cần sa, liền đáp:
– Tôi thấy cậu Ba chú ý về cách thức làm đất, điều này không sai đối với một nhà nông chuyên nghiệp, nhưng đất này có khác vì sử dụng quá ít chất đạm, như vậy chăm sóc và thúc cây không đạt kết quả cao. Cậu Ba phải thay đổi công thức trồng, phải dùng đất đạm đặc biệt để thúc cây cảnh và không cần phải trộn sỏi làm cho xốp đất. Cậu mua đất xốp có bán sẵn, nếu không có thì lấy cỏ xanh ủ oi, đây cũng là công thức tạo ra phân xanh, rồi trộn với đạm rẻ tiền để làm xốp đất như vậy thì thu hoạch nhiều kết quả hơn. Nhà nông có nói “Rẻ tiền kết quả cao”.
Khi làm đất vào chậu thì phân thành ba phần. Thứ nhất, lân và đạm rẻ tiền trộn chung lại, cho vào chậu ba phần. Thứ nhì, đất xốp một. Thứ ba, cho vào chậu đất đạm đặc biệt một phần, khi tưới nước tùy theo thời tiết trong nhà ngoài sân, như vậy cây cảnh mới phát triển hợp lý, làm đất đúng công thức thì biết kết quả trước khi cây chưa nẩy mầm, bạn trẻ hãy chú ý đạm đặc biệt là chất thúc hoa màu, cho ra sản phẩm giá trị cao.
Cậu Ba khoái chí, cười hít mắt, miệng khen:
– Thưa Bác, cháu vô tình gặp được may, bác đúng là một chuyên gia nông nghiệp, nói đâu ra đó, cháu đã từng học hỏi những người trồng cây, nhưng họ không có kinh nghiệm bằng bác, nhất là họ chưa sử dụng đúng mức về đất xốp, phân xanh và đạm thúc hoa màu, cảm ơn bác. Mời bác vào nhà dùng cơm rồi sau đó viếng thăm cơ sở sản xuất hoa màu phụ của cháu.
Tôi tự nhủ thầm :
– Trồng cần sa thì nói toẹt mẹ ra cho rồi, còn bịa đặt rằng trồng hoa màu phụ. Xem ra gã thanh niên này cho tôi là một ông già ngờ nghệch. Thôi mặc kệ chuyện ai nấy làm, miễn chấp, mỗi người mỗi mục đích để theo đuổi.
Vào đến phòng ăn lớn, thực ra nơi này là phòng khách, ăn, ngủ và vệ sinh cũng là một, vì đêm trước tôi ngủ ở nơi này.
Sau bữa cơm, chủ nhà mời tôi qua phòng kế bên, chân bước theo sau, vừa vào ngạch cửa, rèm màn vén trên ánh sáng vàng hừng hực nóng, tôi liền cho máy quay phim OK, không bỏ qua một chậu gốc cây cần sa nào. Máy quay phim vô tư thu hình và thu âm thanh tại hiện trường, thay tôi quan sát tường tận trại trồng cần sa như hệ thống đèn điện chiếu sáng, ống thông gió, dụng cụ tưới, đo nhiệt độ, cây và chậu lớn nhỏ. Đặc biệt mỗi gian nhà thiết kế khác nhau theo tuổi cây nuôi trồng, không khác nào phòng thí nghiệm của trường đại học Nông Lâm Súc tọa lạc tại Thủ Đức trước 1975.
......................
Chúng tôi đi hơn một phần tư đường, chưa đến điểm hẹn phi trường Ruzyné, bỗng cậu Ba hỏi:
– Thưa bác, cháu đi thăm người bạn ở tại hạt Pruszkow, Ba Lan (Poland). Bác có muốn đi luôn không?
Tôi vừa nghe dứt câu hỏi của cậu Ba thì trong lòng như liền bị thu hút, bởi đó là một động lực hấp dẫn mở đường cho tôi lao tới Ba Lan. Tôi liền gật đầu mấy cái để thay lời quyết định vì làm sao tôi có thể từ chối được. Đây không còn là chuyến đi phải liều lĩnh, gian nan mà là chấp nhận mạo hiểm, đầy rủi ro cho bản thân. Cùng lúc cậu Ba cho biết “lần này đi Ba Lan có ít nhiều lo âu, hiện không biết người bạn đồng hương của cháu sẽ thế nào”.
Về phần tôi thì muốn nhân cơ hội này đi tìm hiểu sinh hoạt cộng đồng người Việt tại Ba Lan. Trong lúc này cũng cần gợi ý để cho cậu Ba nói chuyện nhiều hơn, có như vậy mới lái xe không biết mệt mỏi và không buồn ngủ dọc đường, nhất là với khí hậu oi bức của mùa hạ quái lạ ở Đông Âu:
– Cậu Ba à, mọi việc cần phải điềm tĩnh và thong thả, có như vậy mới phân định thế nào là lợi hại, dù có lo nhưng đừng âu, cậu Ba cho tôi biết tình trạng thế nào mà lo âu dữ vậy?
Đôi mắt của cậu Ba chú ý ngó về phía trước, tay lái xe, miệng nói:
– Thưa bác, hôm kia cảnh sát Cục điều tra trung ương (CBS) khám phá 2 vườn “hoa màu” cần sa, tịch thu tất cả tài sản, khoảng 220 ngàn tiền Ba Lan (tương đương 85 ngàn USD) và 31kg cần sa sấy khô. Trong đó có một người chủ vườn là bạn đồng hương của cháu. Cháu lo âu là vì có cổ phần trong một vườn đó. Chưa biết hoàn cảnh của cậu ta thế nào. Mất tài sản thì không nói gì, nhưng vào tù thì không hy vọng đứng dậy được. Nếu vào tù thì mọi việc gì cũng bị lộ và khai ra hết. Chỉ ở điểm này thôi mọi liên hệ cần sa khó mà qua mặt được với cảnh sát Ba Lan và Tiệp Khắc (Cộng hoà Czech, Czech Republic )...
Âu cũng có nguyên nhân của nó, nếu không phải đảng và bác khuyến khích thì làm gì có cảnh nơm nớp như ngày nay. Hiện chúng cháu sống không khác nào như một đám kiến kéo nhau tràn đến bao vây một bãi phân phế thải của Tiệp Khắc.
Chúng tôi đến biên giới làng Bohumin, cho xe dừng lại tại bãi đậu để đổ xăng và nghỉ ngơi, chuẩn bị đi tiếp đến Ba Lan. Chúng tôi chọn một cái bàn ngoài trời có bóng mát để ngồi giải lao. Từ xa có một phụ nữ Việt mảnh mai, tuổi độ 23, đến chào hỏi:
– Thưa quý anh, có phải đi Warsaw, Ba Lan không, có thể nào cho em quá giang với, vì không có tiền cho nên em đi nhờ được chặng đường nào hay chặng đó, em xin cảm tạ quý anh trước.
Chủ xe gật đầu đồng ý, đáp:
– Mời chị ngồi xuống ghế uống nước với chúng tôi rồi cùng nhau lên đường. Nhưng chúng tôi chỉ đến hạt Pruszkow, sau đó chị tự đi Warsaw nhé.
– Hôm nay em may mắn, gặp được quý anh thương tình, đa tạ.
Người phụ nữ ngồi cùng bàn, ăn mặc phấn son rẻ tiền, phảng phất trong người tính chất đồng nội. Qua suy nghĩ của tôi, đây vẫn là chân dung cháu bé gái, vì con trai út của tôi đã 37 tuổi.
Thế mà tôi bắt gặp đôi mắt ấy chứa đựng một kỳ bí như mời gọi chiêu hiền đãi ngộ, hay muốn trao đổi thâm tình bi ai gì đó, cũng có thể đôi mắt Điêu Thuyền giăng ra cạm bẫy làm tôi mất tự nhiên. Tôi liền hỏi vài câu xã giao tầm thường để trấn định tinh thần:
– Cô ở đâu mà xin quá giang xe để đến Ba Lan ?
Người phụ nữ thu mình lại, bẽn lẽn ngập ngừng đáp:
– Em ở Tiệp qua Ba Lan để tìm việc làm, nếu trong tháng không tìm được việc thì phải trở lại Tiệp và tiếp tục đi cày, còn anh hình như không phải người ở Tiệp?
Cậu Ba trả lời thế cho tôi:
– Đúng thế, bác này đến từ Paris.
Cảnh đi quá giang ở Paris rất là bình thường đối với người Pháp. Lắm lúc tôi cũng quá giang du lịch miền Nam nước Pháp, đi quá giang cũng có cái thú vị của nó v.v… Lần này tôi gặp một đồng hương quá giang từ Tiệp qua Ba Lan, tự dưng có một gần gũi và cảm thông. Tôi đặt vấn đề “Một miếng khi đói bằng một gói khi no” liền tay mở ví ra với ý chân tình, tặng cho cô 50 euros để làm chi phí người đi lỡ đường. Lúc này đôi mắt của cô như thay lời cảm ơn một người đồng hương trên lộ trình Ba Lan. Tôi trầm tiếng nói đôi lời:
– Cô thông cảm nhé, tôi tặng cô 50 euros với mục đích là tạo phương tiện cho cô đến Warsaw, còn chúng tôi phải đến Pruszkow cho kịp hẹn, thực ra khi chấp nhận chở cô là phải đưa đến nơi, đến chốn. Bây giờ cô an tâm đừng lo ngại, hy vọng cô sẽ tìm được việc làm ở đó.
Người phụ nữ trẻ cầm trên tay 50 euros với một cử chỉ trịnh trọng, rồi nói:
– Thưa quý anh, em có tiền nhưng phải cần kiệm và tính toán từng chi tiêu một, để dành dụm tí ti tiền, sau đó gửi về quê nuôi cả gia đình, em xin cảm ơn quý anh.
Nghỉ ngơi được 10 phút chúng tôi lên đường, xe lăn bánh, tôi hỏi:
– Xin lỗi cô nhé, cho phép tôi hỏi đôi lời chân tình, tùy cô trả lời hay không cũng được.
Khi ở quê nhà, cô đi lao động với hợp đồng nào, đến Tiệp đã bao lâu rồi, đời sống và hội nhập có thích hợp với hoàn cảnh chưa? Có thường xuyên liên lạc với gia đình chứ và đã về thăm quê hương mấy lần rồi?
Cô ngó tôi không chớp mắt, rồi đáp như nước chảy:
– Thưa anh, em ở huyện Đồng Hỷ tỉnh Thái Nguyên, đi lao động qua hợp đồng của Bộ tư lệnh Quân khu 1. Em phải trả mọi chi phí và trà nước cả thảy là 15.000 đô la. Em phải thế chấp sổ đỏ cho ngân hàng để vay 14.000 đô la. Người tổ chức là ông Trung tướng Vi Văn Mạn.
Sau khi qua lớp tư vấn thì chúng em được chia thành 5 nhóm, nhóm em đi đầu tiên cả thảy 75 người. Đến nước Nga trước, rồi em và 14 người nữa vào Tiệp, em không biết 60 người kia đi đâu.
Lúc đầu, em lao động nông trường được 2 tháng, lương trả chết đói, không đủ sống, đương nhiên không có tiền để trả cho ngân hàng. Sau đó, thất nghiệp, em và các bạn rủ nhau bỏ việc về Praha tìm việc làm khác. Tìm mãi đến 1 tháng sau mới có việc làm, từ đó em trở thành phu khuân vác tại chợ Sapa. Giai đoạn này rất là cực khổ. Thân em trôi nổi, có lúc tinh thần xuống thấp, muốn tự tử cho rồi đời, nhưng em phải sống vì cha mẹ già và chồng con đang chờ hy vọng ở nơi em sẽ đem lại cho gia đình một sĩ diện sống. Đến nay, em đã gửi tiền về gia đình ở quê nhà với khả năng khiêm tốn.
Em đã lê bước chân khắp xứ Tiệp được hơn 2 năm, chịu biết bao là tủi nhục, tiền không có, em phải đổi thứ trân quý nhất bằng một gói mì ăn liền. Khi đó, em tiếp nhận nó như một giá trị cầu sống, em phải cần kiệm tối đa để gửi quà về cho gia đình! Từ đó mở đường cho em tiến vào môi trường làm cô gái gọi. Buổi đầu em tiếp khách mua vui còn e thẹn, đến nay thì đã là nghề dạy nghề.
Em chỉ hội nhập vào đoàn binh mãi dâm hè phố, đó là môi trường thích hợp nhất mà em phải chấp nhận. Ngoài ra, em không còn ước mơ nào cao hơn nữa. Những chị em khác đồng cảnh ngộ bán dâm như em không hơn gì mấy, họ cũng trăm chìm ngàn nổi. Còn hội nhập vào xã hội Tiệp thì khó lắm, nhất là hồ sơ định cư và công ăn việc làm tất cả đều một chữ “không”!
Còn liên lạc với gia đình thì rất dè dặt vì tự biết thân phận không mấy trong sạch, cho đến nay sự thận trọng đó có phần nào kết quả, bởi cha mẹ và chồng con không hề biết em đang làm gì ở Tiệp, mỗi khi liên lạc về nhà phải gửi tiền, nhất là gần Tết, cả nhà xem em như là một bà Noel nho nhỏ.
Ngày về thăm quê hương có lẽ là điều em không bao giờ ước mơ đến! Lý do trong người của em chẳng có một thứ giấy tờ gì cả, công ăn việc làm cũng không, còn tiền chỉ đủ gửi về nhà cho họ tạm sống qua ngày. Muốn về thăm quê hương ít nhất phải buôn lậu, trồng cần sa. Trong túi dết phải có trên 200.000 euros mới dám nghĩ đến, trừ phi em trúng số độc đắc.
Trước nhất là phải liên lạc với lãnh sự quán Việt Nam tại Tiệp, nhờ họ lo thủ tục phải trả trên 150.000 euros, còn lại 5.000 euros để trang trải vé máy bay và làm quà cho gia đình. Như em đây đã trải qua 4 chặng đường, mỗi chặng đường đều phải thay tên đổi họ. Tên họ do cha mẹ cho là Nguyễn thị … đến Nga đổi tên họ Trần thị Lài, đến Ba Lan tên họ Lý thị Cúc, đến Tiệp vào tù ra khám tên họ Lê thị Mai, xem ra em là con cháu của bốn họ Nguyễn, Lý, Trần, Lê. Tên của em là những bông hoa, tuy là đẹp nhưng thực tại, đời em không đẹp tí nào. Thế thì làm gì mà về thăm gia đình được chứ.
Hiện tại, những người quen biết gia đình của em, họ cho rằng gia đình nào có người ở hải ngoại sẽ được cơ may phất tài trong nay mai, nhưng nào ai biết gian truân, uất ẩn một sự thật rất phủ phàng cho đời phụ nữ chúng em, đang phải làm thêm bằng sức hiện có, như đổi thân cho kẻ mua vui đi tìm hoa cỏ lạ.
Tôi giật mình vì chuyện đời lâm ly bi đát của phụ nữ này, liền cắt ngang câu chuyện để tìm hiểu chi tiết hơn:
– Thế thì cô có tiền nhiều rồi, đời sống khá hơn, ở quê nhà gia đình cũng thấy vui lắm phải không và mỗi ngày phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ sở cầu?
Cô trầm mặt xuống đáp:
– Không phải dễ dàng kiếm tiền đâu, ngày thì em phụ khuân vác, đêm thì làm gái điếm mãi dâm, cho đến hôm nay em mới thuần thục hành nghề mãi dâm. Tuy không vốn nhưng không thể khai thác hết được vì sức người có chừng mực. Sở cầu thì nhiều không biết bao mà cho đủ. Nhưng ở quê nhà cứ bảo em phải gửi tiền nhiều về để mua lại nhà cửa, con của em cần đến trường học, thuốc men cho cha mẹ già yếu v.v...
Ở đây, mỗi lần em làm cho giới đàn ông được vui, họ chỉ trả 30 euros cho đến 40 euros, nhưng không ăn trọn số tiền này vì phải chia cho đồng hương trung gian, nguyên là chủ quán café hết 10 euros, chủ nhà trọ 5 euros. Có một lần người chủ quán café nói với em trung bình mỗi ngày giới thiệu trên 20 người khách mua vui. Em tính nhẩm như thế họ thu được mỗi ngày là 200 euros, trong khi đó bán mỗi ly café chỉ lời được 2 xu, còn phải đóng thuế nữa. Thực ra quán café của người Việt ở Tiệp hoạt động trá hình, đích thực nó là động mãi dâm. Còn em thì mỗi ngày thu được 3 mối là đủ rồi.
Ở Tiệp có rất nhiều đại tập đoàn kinh doanh mãi dâm, hoạt động khắp Đông Âu, có trên 25.300 công nhân do bác Hồ và con cháu đảng quản trị. Đặc biệt kinh doanh loại hàng mãi dâm không cần có kho chứa, không khai báo thuế má. Khách hàng đến và đi không bao giờ biết văn phòng hành chánh, kể cả không hề biết ông giám đốc là ai.
Những chợ thịt người này nhỏ hơn chợ Sapa 1/10 nhưng sinh hoạt tấp nập ngày cũng như đêm, những đại tập đoàn này đang phát đạt, lên cao như diều. Nếu tính nhẩm mỗi ngày tập đoàn mãi dâm thu vào 628.500 euros, qui ra mỗi ngày thu hơn 3kg vàng cho mỗi tập đoàn.
Theo em biết có cả thảy 4 tập đoàn kinh doanh mãi dâm do đảng và nhà nước chia nhau cướp máu trắng của phụ nữ và cướp luôn sinh mạng nếu phản đối chỉ tiêu, họ không tha cho bất cứ ai. Đó là đảng cộng sản và nhà nước biết nhìn sắc mặt của người dân, rồi đè ra trấn lột một cách táo bạo và trắng trợn, đúng là ăn cướp theo kiểu trên đầu thiên hạ.
Còn em thì ở ngoài luồng mãi dâm cho nên buôn bán lẻ tẻ. Em có một bạn đi qua đây cùng chuyến đang làm công nhân cho đại tập đoàn mãi dâm, thường tâm sự: Mỗi lần bán thân cho khách với giá 40 euros, nộp cho đại tập đoàn 30 euros. Theo hợp đồng của đại tập đoàn mãi dâm đưa ra chỉ tiêu, mỗi nhân công phải phục vụ 10 người khách mỗi ngày. Nhưng cô ấy không hài lòng vì nhu cầu của gia đình tại quê nhà quá cao do lúc trước làm hồ sơ đi lao động thế chấp sổ đỏ quá lãi, cho nên bây giờ cô phải phục vụ đến 15 người khách mỗi ngày và còn làm thêm ở ngoài luồng chưa tính.
Tôi bồi hồi trước thân phận người phụ nữ đang trôi nổi khắp Đông Âu, hỏi:
– Sao em nói chi những lời thực tình này với chúng tôi và tại sao em không đi tìm lao động khác mà cứ làm nghề này vậy? Em không sợ bệnh hay sao?
Cô không ngần ngại đáp:
– Thưa quý anh, đã ở Tiệp thì nói làm nghề này đâu xấu xa gì đâu, vì em sinh ra trong xã hội chủ nghĩa là thế đó, nói thực tình cũng là lối quảng cáo đó mà, có như thế mới tiếp được những khách biết cảm thông. Sau này, em không còn ở Tiệp thì ai nào có biết quá khứ của mình đâu. Tìm việc không có thì phải chịu thôi, chứ ai mà muốn sống cái nghề khỉ gió này làm gì! Em không sợ bệnh, mà chỉ sợ cả gia đình chết trước em vì bệnh dịch nghèo!
Tôi lắc đầu không đồng ý cách nói của người phụ nữ này, hỏi:
– Cô không sợ chết vì bệnh Sida hay sao?
– Thưa, em sợ bố mẹ, chồng con ở quê nhà chết đói trước khi em chết vì bệnh Sida. Bệnh Sida chết rất chậm, nó kéo dài cả năm. Hơn nữa, bệnh Sida ở đây có cách chữa, còn chết đói chỉ có bảy ngày thôi, anh ạ!
Một lần nữa, tôi lại lắc đầu với lòng quá xót xa, tưởng rằng người phụ nữ Việt Nam kiêu hùng nơi xứ lạ, không ngờ sao mà ôm nhiều niềm bi thương, do đảng cộng sản Việt Nam ban cho một số mệnh nghiệt ngã lao động mãi dâm!
Tôi vội hỏi một câu cuối, vì xe đã vào hạt Pruszkow:
– Ở tại Praha có nhiều chị em làm mãi dâm và có ai bị ở tù vì hành nghề này không?
– Thưa anh, em đi ra từ cửa nhà tù mãi dâm Praha. Ngày nay tại Tiệp đã lập lao tù phục hồi nhân phẩm cho phụ nữ Việt Nam. Con số không phải nhỏ! Cứ mỗi lao động phụ nữ ở Đông Âu là một niềm bi thương cùng tận và đã hết hy vọng nhìn đời đẹp. Thế mà chị em cứ xếp hàng thứ tự và từ từ bước vào động mãi dâm với con số trên 50% như đảng bác đã tuyên bố xuất khẩu lao động nước ngoài trên đà phát triển ngoạn mục.
Tôi mở cửa cho người phụ nữ xuống xe và cậu Ba tặng thêm 50 euros, nói:
– Tôi cũng ở Tiệp, hiểu được tình cảnh của cô và cảm mến cho nên xin gửi cô, của ít lòng nhiều, để làm lộ phí. Chúc cô thành công.
– Em đa tạ quý anh, tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ.
Tôi muốn biết cậu Ba phản ứng thế nào về phụ nữ quá giang xe, hỏi:
– Cậu suy nghĩ gì về cô ấy?
– Thưa bác, cô ấy không che dấu những va chạm trong xã hội hiện sống. Cố ấy thực thà kể hết cho bác nghe những việc hoàn toàn là sự thực và chính cháu cũng đã chứng kiến nhiều lần cảnh đời này.
Thưa bác, nếu mình đối xử với cô ấy không rộng rãi thì e rằng cô ấy không bao giờ nói ra lời thực đó. Bác đối với cô ấy bằng tình người và lòng không khinh miệt, thì người ta không bao giờ che được tâm sự chân tình nhất của người phụ nữ, cũng như chúng ta tặng cho cô ấy 100 euros mà không cần hồi báo. Cậu Ba ngó tôi rồi nói tiếp:
– Theo nhận xét của cháu, cô ấy nói về thực trang của cộng đồng ở Tiệp rất chính xác, nhưng vẫn còn đơn điệu, chưa nói hết thực trạng của nó cũng vì thời gian có hạn, bởi còn trăm ngàn sự kiện khác chưa phơi bày.
Còn một nguyên nhân khác, như nhập cư lậu và lao động bất hợp pháp tự nó nằm trong tay lãnh sự quán Việt Nam tại Tiệp. Có những bức hiếp tàn bạo đến từ lãnh sự quán, nhưng cộng đồng Việt không có phản ứng nào. Muốn phản ứng phải biết họ là thiểu số xuất thân đê tiện và tính gian trá của họ lớn như vung trời, mình phải nhẫn nhục để đối phó với họ bằng nhiều cách khác nhau. Sợ nhất là lòng dạ ty tiện của đảng cộng sản, họ không giống như người lương thiện.
Một chân dung phụ nữ Việt Nam lưu lạc xứ lạ, đến rồi đi, cô để lại trong chúng tôi một ánh mắt tình người trìu mến. Với đôi hàng lệ rơi trên gò má của cô em gái nhỏ rất cảm động, chúng tôi nhận được nơi cô Trần thị Phượng một cái cúi đầu xin đa tạ và tạm biệt.
Xe chúng tôi tiếp tục tiến vào thủ phủ của hạt Pruszkow. Từ đâu tràn vào chúng tôi những niềm bi thương. Thì ra chỉ có đảng và bác tạo dựng thế đời nay, để rồi ăn mòn bản chất lương thiện và vét nạo, cạn sạch, tận gốc ý chí của người dân. Có bao giờ họ ngó xuống mà xem đau lòng một dân tộc Việt Nam đang lặn hụp cơm thừa cá cặn của bọn quan cách mạng tham nhũng thải ra, trong xã hội ngày nay khác nào một địa ngục vừa xuất hiện ở đầu thế kỷ 21.
Tiếng của dân đang vang động trong lòng đất nước, tuy có lần vô vọng, nhưng trước sau gì cũng trừ khử được tập thể các đảng cô hồn! Nay lòng dân héo hắt đã dâng cao, thì càng ôn miệt bọn quan đảng ác ôn tham nhũng.