“Kẻ thù nguy hiểm nhất của ĐCSVN là... nhân dân Việt Nam”; câu trả lời này của một người nào đó đã gửi vào máy của ông Nguyễn Trung, sau khi ông công bố bài viết “thời cơ vàng” (ông Nguyễn Trung kể lại trong bài viết “Từ trái tim đến với trái tim” trang 389, dòng 3 từ dưới lên trong sách Tranh luận để đồng thuận, Nxb. Tri thức).
Dễ hiểu khi ông Nguyễn Trung cho rằng lời nhắn kia không đáng phải suy nghĩ. Nó chỉ là lời của một kẻ khùng, hoặc gi là một kẻ bất mãn chọc chơi. Bởi vì ông Nguyễn Trung (công dân, đảng viên ĐCS), cho rằng kẻ thù của ĐCSVN là một bộ phận (chứ không phải nhiều) cán bộ, đảng viên tha hoá, biến chất, (con sâu làm rầu nồi canh); chỉ cần đảng thanh toán xong những kẻ thù dễ ợt trên thì nhân dân Việt Nam lại hoàn toàn tin vào ĐCSVN như xưa và không còn ai đòi bỏ điều 4 trong Hiến Pháp nữa.
Hơn nữa nếu chiếu theo cái lô-gich ĐCSVN là đội quân tiên phong của giai cấp công nhân và nhân dân Việt Nam, là người đầy tớ trung thành của nhân dân... thì không có lý khi nói rằng kẻ thù của đảng lại là quần chúng nhân dân của đảng. Còn nữa, đảng viên ĐCSCN là người Việt Nam; mà người Việt Nam thì không thể là kẻ thù của người Việt Nam được!
Nhưng, hễ ai chịu khó tư duy sẽ nhận ra cái hữu lý của lời nhắn kể trên. Lật lại lịch sử, nhìn vào hiện tại chúng tôi thấy cũng cần nêu lên đây vài dữ kiện để nhận ra cái hữu lý của lời nhắn.
Từ khi giành được chính quyền đến nay, ĐCSVN đã thực hiện 4 chính sách lớn, dẫn đến 4 vụ tàn sát và một vụ đàn áp lớn, tức là tạo ra 5 lớp kẻ thù lớn cho mình.
1. Cải cách ruộng đất ở nông thôn (miền bắc)
Cuộc cải cách ruộng đất do ĐCSVN tiến hành, trên thực tế đã trở thành một vụ tàn sát người Việt Nam quy mô lớn. Hàng chục vạn nông dân (nhiều gia đình trong số họ còn có con em là thành viên của ĐCSVN) bị quy thành địa chủ, việt gian, phản động, bị đem ra đấu tố, hàng vạn người bị giết hại. Những người nông dân đó không bóc lột ai. Họ cũng chỉ có đời sống kinh tế và tài sản hơn mặt bằng chung ở mức độ khiêm tốn, chủ yếu do biết làm ăn, cần kiệm mà có. Như những con cá, họ bị lùa vào mẻ lưới tế thần đầu tiên của ĐCSVN cho chủ nghìa Marx. Những giọt nước mắt (cá sấu?) của Hồ Chí Minh không thể biến thành tình yêu của những người “địa chủ” và thân nhân nhiều đời của dành cho ĐCS.
Để phục vụ cho chủ đề bài viết, xin kể một kỷ niệm của tôi. Bố tôi là người biết chữ quốc ngữ (thời ấy ở quê tôi rất hiếm), có học chữ nho, ông biết xem ngày hung, giờ cát, chỉ ra các phương vị tốt xấu cho người làng để làm nhà, các gò đống phát tài, phát đức để chôn cất người chết. Ông cũng biết làm điếu văn (theo lối cổ) để phúng viếng những người có giá trị tinh thần trong làng, và chính ông cũng là người trong số đó. Tóm lại ông là người của “công chúng” làng tôi. Đặc biệt, ông là ĐVĐCS lão thành, gia nhập đảng từ hồi có phong trào dân chủ Đông Dương. Cha già con cọc nên khi tôi lớn lên, ông đã có tuổi. Lúc cải cách ruộng đất xảy ra, óc tôi chưa biết nghĩ, nhưng mắt tôi đã biết nhìn. Không khí khủng bố bao trùm toàn làng. Bọn trẻ con chúng tôi lúc bấy giờ dù có ức nhau hộc cả máu mồm cũng không dám lấy đá ném nhau vì sợ bị vu cho là bố mẹ xui lấy đá ném khẩu hiệu (“hoan hô cải cách ruộng đất”). Lũ trẻ nhỏ hơn thay cho sợ ma, bây giờ sợ đội (đội cải cách ruộng đất). Đang khóc nghe người lớn doạ: “nín ngay! đội đấy!” là im re, im ngay tắp lự.
Làng tôi có 7 gia đình bị quy là địa chủ, trong đó bị sát hại 3, phải tự sát 1. Oái ăm là gia đình tôi, trong cơn hoảng loạn, mất phương hướng, a dua tập thể của người làng, lại ở trong diện mấp mé địa chủ. Thế mà bố mẹ tôi không hay biết gì, cứ “vô tư” tham gia đấu tố người khác. Trong số người bị đấu tố có một là đồng môn với bố tôi ngày cùng nhau ra rả đọc “Tam tự kinh”, hai người còn ước hẹn làm thông gia của nhau nếu cả hai gia đình sinh nữ nhi nam tử, tương đồng. Người này bị quy thành Việt gian vì có một thời làm công chức tại nhà ga hỏa xa . Hôm người ta lôi ông ra bãi cỏ cạnh làng, tôi thấy người lớn quanh tôi hùng hục chạy lên, vây lấy ông, mồm gào thét, tay xỉa xói vào mặt ông, có người còn đấm ông nữa. Gia đình nào cũng có một người làm đại diện lên đấu tố, có gia đình người đại diện lên đấu đến hai lần. Cuối cuộc, nhìn quanh, chỉ còn gia đình tôi là chưa có người lên mà người đấu thì đã hết. Tôi thấy mẹ tôi đẩy vào lưng bố tôi. Bố tôi vụt đứng dậy, đi như chạy lên phía trước.
Không chịu nổi nhục hình, ông già “việt gian” treo cổ tự tử. Nửa đêm hôm đó, tôi chợt tỉnh vì nghe tiếng khóc của bố tôi. Ban đầu ông khóc thút thít, không thành tiếng, nhưng sau không đừng được, ông khóc to hơn, như trẻ con. Mẹ tôi sợ quá phải bịt mồm ông lại. Sau cải cách ruộng đất, khi người ta trao cho ông các loại huân chưng kháng chiến, các loại giấy khen, bằng khen, ông đều lặng lẽ xé nhỏ quẳng vào bếp cho mẹ tôi nhóm lửa. Ngay cả cái giấy khen là giáo viên bình dân học vụ có chữ ký của Hồ Chí Minh, bố tôi cũng không giữ. Khi tôi lớn khôn hơn, vào một đêm mùa đông, cả gia đình ngồi quanh bếp than hoa để sưởi ấm, bố mẹ tôi ôn lại chuyện cải cách ruộng đất, bố có nói với tôi rằng ngày ấy ông không đi đấu tố người bạn học mà đi chôn cái lý tưởng cộng sản của mình.
2. Cuộc “kháng chiến chống Mỹ cứu nước”
Sau vụ đảng giết người Việt Nam quy mô lớn trong cải cách ruộng đất thì đây là vụ tàn sát người Việt Nam dữ dội nhất trong lịch sử dân tộc. Càng ngày càng có nhiều tư liệu được giải mật và hồi ký của các tướng lĩnh xuất bản. Những tư liệu đó chứng minh rằng người phá hoại hiệp định Genève nhiều nhất, phá hoại hiệp định hòa bình Paris dữ nhất để người Việt Nam tiếp tục bắn giết người Việt Nam chính là đảng CSVN. Bao nhiêu triệu sinh mạng người Việt Nam phía trong vĩ tuyến 17 đã nằm xuống để bảo vệ quyền được lựa chọn thể chế chính trị của họ; họ bắt buộc phải trở thành kẻ thù vĩnh viễn của ĐCSVN. Bao nhiêu triệu sinh mạng phía ngoài vĩ tuyến 17 đã chết để đánh đuổi chủ nghĩa tư bản, bây giờ thấy ĐCSVN rước tư bản vào, bắt buộc phải rước mà rước một cách khó khăn, còn chính quyền độc tài đảng trị hiện nay không hơn gì “ngụy”... không lẽ những người Việt Nam xấu số kia không thấy xương máu của họ bỏ ra là lãng phí để mà ôm hận ĐCS?
3. Cuộc tập trung cải tạo binh lính, sĩ quan công chức “ngụy quyền”
Những tưởng sau hai cuộc tàn sát trung cổ trên kia, ĐCSVN không phải chuốc thêm kẻ thù nào nữa. Đáng lẽ “oán thù nên cởi, không nên trói”; thì ĐCSVN đã làm ngược lại. Đảng đã đưa hàng triệu binh lính, sĩ quan, công chức của chế độ cũ vào các trại cải tạo; bắt họ chịu nhục hình về tinh thần, khổ sai về thể xác. Hàng triệu binh lính, sĩ quan, công chức kia và thân nhân của họ không trở thành kẻ thù của ĐCSVN mới là điều lạ.
Chú vợ tôi di cư vào nam từ thời thanh niên. Ông đi Nam vì sự quyến rũ của câu ca dao: “Làm trai cho đáng nên trai/ Phú Xuân đã trải, Đồng Nai cũng từng” chứ đã hiểu chế độ: “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” là cái gì mà căm ghét cộng sản. Ông làm nghề cảnh sát Việt Nam Cộng Hòa. Sở dĩ tôi nói ông làm nghề bởi vì công việc này lương cao, đủ nuôi vợ con chứ ông không làm vì lý tưởng chống cộng sản. Sau 30 tháng 4, ông bị tù 7 năm; khi được thả, ông có ghé về quê gốc xem thân nhân ai còn ai mất. Mặc dù rất sợ dân bắc (dù là người nhà) ông vẫn không đừng được với tôi cái việc phải kể ra sự dã man của trại cải tạo binh lính, sĩ quan “ngụy”. Ông kể rằng: không thể chịu nổi, một đám lính đã đứng bám vào hàng rào dây kẽm gai kêu gào phản đối sự tàn bạo của nhà tù. Thế là những người “lính cụ Hồ” coi tù xúm đến. Hai chục khẩu AK thi nhau vãi đạn vào những con người cùng máu đỏ da vàng kia, cho đến khi tất cả đổ gục xuống đất.
4. Đảng đã tạo ra cuộc chạy trốn đảng vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại
Họ (những người vượt biên) là một mảng da báo trên tấm bản đồ dân số quốc gia Việt Nam hận thù ĐCSVN. Đó là ba triệu người Việt Nam phải lìa bỏ xứ sở vì bị phân biệt đối xử, bị tịch biên tài sản do lao động, kinh doanh đúng pháp luật mà có. Khi ĐCSVN áp đặt chủ nghĩa xã hội lên đất miền nam. Còn phải kể thêm hàng vạn âm hồn ở đáy biển đông mà mối hận của họ lại nằm ngay trong ký ức những thân nhân đang sống trong lòng hoặc xa tổ quốc.
Đến đây, ta hãy làm một thống kê xem đã có bao nhiêu triệu người Việt Nam trong số 80 triệu người (trừ 3 triệu đảng viên) là kẻ thù của ĐCSVN?
Chưa có ai dám làm cuộc thống kê này. Kỹ sư Đỗ Nam Hải đã xin làm. Anh đề xuất một cuộc điều tra toàn quốc để biết có bao nhiêu người dân không tín nhiệm ĐCSVN. ĐCSVN không những đã không cho anh làm mà còn khủng bó anh nữa vì coi đây là bí mật quốc gia.
Dù chưa có thống kê, nhưng ta có thể kết luận, cho đến thời điểm này một bộ phận rất lớn người Việt Nam đã coi ĐCSVN là kẻ thù. Thái độ đó thường trực trong cuộc sống tinh thần của họ. Những câu thơ, ngụ ngôn, châm biếm đả kích, đồng dao chống ĐCS xuất hiện ngày càng nhiều. Không tác giả, không bản quyền, tự nó trôi dạt khắp trong nam ngoài bắc và làm cái nhiệm vụ thiêng liêng của nó. Các vị cộng sản chóp bu hãy rời khỏi văn phòng TW, khỏi văn phòng tỉnh ủy, huyện ủy, đóng giả dân thường mà xuống với dân, thế nào cũng có một lần được nghe những câu hát:
Đảng đã giết những người dân miền bắc
Đảng đã giết những người dân miền nam
Đảng đã giết anh em văn nghệ sĩ
Đảng đã giết những người không yêu mình.
Không biết có còn một vị lãnh đạo chóp bu nào của ĐCSVN biết giật mình khi nghe những lời tổng kết “Công ơn của đảng với nhân dân” này hay không?
5. Đàn áp những người bất đồng
Những người bất đồng ý kiến với ĐCSVN có thể là bất đồng chính kiến, người Việt gốc Hoa, Người Việt tôn giáo, đồng bào dân tộc thiểu số và văn-nghệ sĩ.
Chính sách đàn áp khối người Việt Nam đại diện cho cả cộng đồng dân tộc Việt Nam này (bỏ tù, khủng bố tinh thần và vật chất, bao vây, cách ly, xua đuổi và nhiều hình thức ranh ma khác) đã tạo thêm cho ĐCS một lớp kẻ thù mới. Khi ĐCSVN tạo ra cho mình lớp kẻ thù này họ đã tự chuốc lấy một tai hoạ khôn lường. Bởi vì kẻ thù lần này nguy hiểm hơn cho ĐCS. Họ là những cựu đảng viên của đảng, các tri thức tiến bộ, các vị linh mục, các vị hòa thượng không chịu để đức tin của mình bị đàn áp, xúc phạm... Họ nguy hiểm với ĐCSVN bởi nằm ngay trong lòng chế độ cộng sản, đi guốc trong bụng chính quyền cộng sản.. Tất cả đã tập hợp lại thành một lực lượng đối lập với ĐCSVN. Tiếng nói của họ có chính nghĩa, có uy tín. Tiếng nói của họ không chỉ vang lên ở trong nước, trong một tổ chức mà đã có một vị trí xứng đáng trong các diễn đàn, các tổ chức vì tự do, nhân quyền quốc tế.
Như vậy, cho đến thời điểm này, có thể khẳng định rằng gần như toàn thể nhân dân Việt Nam là kẻ thù của ĐCSVN, trong đó có đủ các thành phần tạo nên xã hội Việt Nam, từ cựu đảng viên ĐCS, lực lượng làm khoa học, kỹ thuật, nhà văn, nhà báo, linh mục, hòa thượng, công nhân, nông dân, nhà buôn...
Phần còn lại là ai, bộ phận nào?
Câu trả lời sẽ là: Với đại họa tham nhũng sản sinh ra từ “thể chế chính trị độc đảng” song song với thực trạng đen tối của quốc gia hiện nay, nếu ĐCSVN vẫn tiếp tục tìm mọi thủ đoạn để độc chiếm quyền lãnh đạo. Tiếp tục đưa đất nước mò mẫm vô định và luẩn quẩn trong vùng trũng của thế giới, khiến phần dân chúng còn lại hết chịu thì nguy cơ kẻ thù nguy hiểm nhất của đảng cộng sản Việt Nam sẽ là cả dân tộc Việt Nam. Và như vậy ĐCSVN sẽ lãnh đủ.
Những phân tích trên đây tuy chưa đầy đủ, nhưng đã chứng minh rằng lời nhắn của ai đó cho ông Nguyễn Trung “kẻ thù nguy hiểm nhất của ĐCSVN là nhân dân Việt Nam" không phải để chọc chơi, mà chính là một dự báo chính xác!
Tháng 8 năm 2006
Lưu Tiến Dân
http://www.thongluan.org