"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Mittwoch, 23. März 2011

“CHÁY NHÀ” RA MẶT… CÁN BỘ


Báo Thanh Niên ngày 21 tháng 3, 2011 cho hay: “Ngày 18 tháng 3, 2011 Hoàng Thế Liên, thứ trưởng thường trực Bộ Tư Pháp bị kẻ gian vào phòng làm việc (tại trụ sở Bộ Tư Pháp và Bộ Kế Hoạch-Ðầu Tư) lấy đi “khoảng 245 triệu đồng cùng 2,000 USD.”

Khôi hài nhất là cách giải thích về nguồn gốc số tiền của “ai đó” với báo chí (không phải chính miệng ông Liên) là “tiền tiết kiệm của ông Liên và giữ hộ dòng họ Hoàng.

Thời buổi “ra ngõ gặp ngân hàng” liệu có ai tin là ông Liên giữ tiền cho dòng họ không? Làm ra tiền luôn luôn khó hơn giữ tiền (chỉ làm động tác đơn giản “cất kỹ” là xong). Dùng chữ “dòng họ” hẳn phải là đông người, chẳng lẽ một đám đông người biết làm ra tiền nhưng lại không có khả năng giữ tiền của chính mình nên phải nhờ ông Liên giữ tiền giùm mình?

Ông thứ trưởng này (lại đường đường là thứ trưởng Bộ Tư Pháp hẳn hoi chớ không phải thứ trưởng không biết đọc sách luật đâu nhé) sao lại ngớ ngẩn đến mức cất tiền riêng ở một chỗ rất ư “nhạy cảm” (dễ bị người ta nghĩ đến tiền hối lộ) là phòng làm việc?

Bản tin còn cho biết thêm: “Trước đó, vào ngày 16 tháng 3, kẻ gian cũng đã đột nhập vào một cơ quan của Bộ Kế Hoạch-Ðầu Tư trên địa bàn Q. Ðống Ða, lấy cắp một số tài sản ước tính trên 60 triệu đồng.”

Ðọc những tin như thế này thảo dân tôi mới chợt giật mình khi nhớ lại lâu lâu báo chí lại đưa tin cán bộ bị mất trộm, mà toàn là mất số tài sản bự cả.

Ðiểm lại những tin tức thời gian gần đây sẽ thấy như sau:
- Ngày 21 tháng 5, 2009, ông Lê Văn Dần (công tác tại UBND tỉnh Bình Bương) ngụ tại khu 5, phường Phú Hòa bị kẻ gian đột nhập nhà riêng cạy bung két sắt “lấy đi một số tiền lớn và nhiều giấy tờ quan trọng (chủ nhà xin giấu chi tiết).”

- Ngày 10 tháng 5, 2010, kẻ gian đột nhập nhà của lãnh đạo phòng Cảnh Sát Cơ Ðộng, Bảo Vệ và Hỗ Trợ Tư Pháp (PC22), công an tỉnh Kon Tum khiêng két sắt lên ôtô rồi tẩu thoát. “Hiện thông tin về số tài sản trong két sắt bị mất chưa được gia đình nạn nhân tiết lộ.”

- Ngày 8 tháng 2, 2011, ông Nguyễn Văn Thắng, cán bộ Chi Cục Thuế quận Ngô Quyền, thành phố Hải Phòng bị kẻ gian cuỗm xe máy SH biển số 16N1 – 8999 trước nhà riêng ở quận Hải An. “Trong cốp xe đựng số tiền trên $36,300 USD và 20 triệu đồng” (Người Lao Ðộng, 11/02/2011). Ðây là tài sản riêng của ông Thắng chớ không phải của cơ quan ông Thắng, cộng với chiếc xe giá $7,500 USD, vị chi ông Thắng bị mất $43,800 USD và 20 triệu đồng, tương đương 375 tháng lương (2.5 triệu/tháng) của một cán bộ thường (không giữ chức vụ), tương đương 31 năm công tác liên tục và không xài một đồng xu nhỏ nào trong số tiền lương đó. Chưa kể cái bảng số xe đẹp kia trị giá vài “chai” chớ chẳng chơi.

Ông Trần Văn Truyền, tổng thanh tra chính phủ trả lời báo chí bên lề cuộc họp Quốc Hội ngày 14 tháng 6, 2010 rằng: “Thực tế có cán bộ tài sản còn nhiều hơn ông Ðặng Hạnh Thu”- nguyên tổng cục trưởng Thuế, có 28 lô đất, mỗi lô trị giá bạc tỷ ở thành phố Biên Hòa, tỉnh Ðồng Nai (Tiền Phong 15/6/2010). Tuy nhiên, khi phóng viên hỏi thêm ông Truyền rằng nhiều hơn là nhiều bao nhiêu, số tài sản đó có được kê khai theo quy định không thì ông Truyền từ chối trả lời.

Lạ một chuyện nữa là từ trước đến nay dân chúng chưa hề thấy “nhà nước ta” công bố cho dân biết cán bộ làm cách nào mà giàu quá để dân học tập làm theo, chớ cứ “xóa đói giảm nghèo” rồi chuyển sang “cận nghèo” hay “tái nghèo” hoài thì xóa đến chừng nào mới hết?

Sáng nay, chị bán báo than phiền với tôi chị mua có chút xíu thịt với rau để nấu nồi canh mà mất hơn 50 ngàn đồng, chưa kể gạo với đồ ăn mặn, rồi còn tiền gas, tiền điện, tiền nước, tiền học phí cho con,… coi bộ làm không đủ ăn rồi.

Một người quen của tôi hành nghề lái xe 12 chỗ chở thuê thì nói: “Khách bình thường gặp tui thuê xe, họ sợ tui ‘chém’ nên cứ ngã giá trước, xong xuôi rồi mới đi. Còn tui gặp công an kêu chở là tui phải ngã giá trước, đồng ý thì tui chở, không thì thôi. Chớ cái kiểu kêu lại nói: ‘Mày chở anh về quê ăn đám giỗ’ xong rồi xuống xe đi thẳng, mất toi cả triệu bạc tiền xăng chớ ít đâu. Tui bị mấy lần nên sợ quá rồi.” Ði xe như mấy chú công an nói trên âu cũng là một cách “tiết kiệm” để làm giàu?

Chưa kể đến số cán bộ đánh bạc tưng bừng, riêng một huyện Ba Tơ (tỉnh Quảng Ngãi) miền Trung nghèo nàn mà từ tháng 2, 2010, đến đầu năm 2011 đã bắt quả tang 17 vụ đánh bạc có cán bộ công chức tham gia. Thử Google “một phát” sẽ thấy từ địa đầu Móng Cái đến tít mũi Cà Mau, nơi nào cũng có cán bộ tham gia đánh bạc bị bắt quả tang, nếu làm bài toán tổng kết cả nước đảm bảo người dân đọc xong lăn đùng ra xỉu hết. Ðánh bạc trong nội địa chưa “đã,” cán bộ ta “lấn sân” ra nước ngoài chơi luôn, nổi đình nổi đám nhất thời gian gần đây là mấy vị cán bộ quản lý thị trường tỉnh Long An. Nghe đâu họ đã sang Campuchia đánh bạc nhiều lần nhưng không biết cơ quan quản lý cán bộ như thế nào mà thời gian dài “chưa phát hiện.”

Từ vụ án nhà báo Hoàng Hùng bị vợ đốt chết “cán bộ ta” mới “bị lộ” vụ đánh bạc, nếu không thì chưa biết “bao giờ cho đến Tháng Mười.” Dân Việt có câu “Cơm no bò cỡi,” “No cơm ấm cật, rậm rật ăn chơi,” còn những “đồng chí chưa bị lộ” thì chưa biết “tiền kho bạc nén” trong nhà dư đến mức nào mới đem đánh bạc?

Lâu nay báo chí Việt Nam cứ “kêu làng kêu nước” rằng cán bộ nhà nước nghèo, lương cán bộ không đủ sống, hóa ra cán bộ ta tuy lương thấp nhưng đều giàu cả. Có thể nói, nhờ “công” bọn trộm ra tay nên dân Việt Nam mới biết “cháy nhà ra mặt… cán bộ ta.”

Tạ Phong Tần