Vợ chồng kia có con trai kháu khỉnh
Thật hiền ngoan nhưng mắc bịnh... mần thinh
Hai tuổi rồi dáng vẻ rất thông minh
Sinh nhật thứ 5, mọi người tươi rói
Khi đột nhiên thằng nhỏ gọi: "Ông ơi!
Ông Ngoại ôm hun nó, khoái quá trời
Mở tiệc nhậu, uống tơi bời hoa lá...
Sáng hôm sau cả nhà đều tá hỏa
Ông Ngoại êm đềm từ giã thế gian
Thằng nhỏ lại im hổng chịu nói năng
Cả nhà nó lại bàng hoàng ngơ ngác
Một tháng sau, đương không trong tiếng nhạc
Thằng nhỏ vang câu thanh thoát: "Bà ơi!"
Sáng hôm sau bà Ngoại nó qua đời
Và thằng nhỏ trở lại thời im lặng
Cả nhà nó giờ bắt đầu lo lắng
Không biết rồi đây sẽ "mắng" tên ai
Hồi hộp ưu tư rồi cũng tới ngày
Thằng nhỏ tươi tĩnh mặt mày gọi: "Bố!"
Vậy là hết! Bố nó buồn quá cở
Bày cao lương mỹ vị vợ, chồng, con
Cùng với nhau ăn bữa cuối thật ngon
Trước khi bố hướng đầu non tạ thế
Tiệc rượu tàn, ông bố buồn lặng lẽ
Áo quần phẳng phiu vô thế từ trần
Thế là xong đời, vất hết nợ nần
Dìa bên đó cũng có phần số hết!
Rồi mệt quá ông ngủ say như chết
Sáng hôm sau nghe thảm thiết khóc than
Ông giật mình tỉnh giấc chợt ngỡ ngàng
Thì ra thế! Đám tang ông... hàng xóm!!!
Ó Biển 227