canhco
Đã nhiều lần mình không đồng ý với ông xã khi tranh luận về
vai trò của nhà báo. Ông xã mình thuộc tuýp người rất nặng định kiến về báo
chí. Với ông, nhà báo trung thực tại Việt Nam hoàn toàn không có mà chỉ có loại
dùng tờ báo để kiếm cơm thay vì làm nghề khác nhọc nhằn hơn. Nhà báo thật sự
phải tranh đấu với chính nỗi sợ của mình khi bị kềm chế, mua chuộc và nhất là
sử dụng cây viết dưới ngòi bút mang đầy cảm tính mà không bao giờ nhìn lại bài
viết của mình một cách tỉnh táo. Cho tới khi đọc bài của nhà báo Hoàng Thắng viết về ca sĩ Mỹ
Linh thì một ít kính trọng với nhà báo Việt Nam của mình trở thành hài hước.
Trong khi nói ý kiến của mình ca sĩ Mỹ Linh cho biết “Chừng
nào còn chưa rút ngắn được khoảng cách giàu nghèo giữa nông thôn và thành thị,
chừng nào quy hoạch giao thông còn đầy rẫy những bất cập thì chừng đó, tai nạn
giao thông vẫn còn là một vấn nạn nhức nhối mà trong đó, lỗi không thuộc về
người dân nên càng không thể giải quyết nó bằng một giải pháp đơn giản và phi
lý hết sức là bắt dân đóng phí và phải “mua” một “mặt hàng” mà họ không ưng ý
và không tự nguyện."
Mỹ Linh đã "chốt" lại: "Đề xuất giải pháp đó,
theo tôi, chứng tỏ anh Đinh La Thăng quá kém cỏi!”
Nếu một người dân nào đó nói như vậy thì không ai để ý nhưng
vì Mỹ Linh là ca sĩ nổi tiếng, người của công chúng, nên phát biểu của cô được
cư dân mạng đồng tình với những lời nồng nhiệt.
Đối với một ca sĩ thì tuyên bố có tính chính trị này thuộc
loại "xưa nay hiếm". Ca sĩ, người mẫu và hoa hậu là những giới không
bao giờ dám nói tới chuyện chính trị. Họ rất nhanh nhạy với thời trang, với
cách tự PR mình rất sáng tạo, trong đó phải nói tới các vụ lộ hàng. Họ là giới
không hề nhìn đời sống chung quanh để nói lên những gì cần nói.
Có ba lý do: Thứ nhất họ không đủ chữ nghĩa để diễn đạt
những gì mang tính chính trị. Thứ hai là nói chuyện chính trị thì họ nghĩ rằng
các fan của họ sẽ không chú ý thì nói làm gì. Thứ ba họ sợ bị ảnh hưởng tới
việc kinh doanh khi nói tới những điều nhạy cảm.
Mỹ Linh vượt qua cả ba rào chắn này bằng câu nói tưởng nhẹ
nhàng nhưng rất chính xác. Cô tỏ ra đủ chữ nghĩa để phê bình những biện pháp mà
ông Đinh La Thăng đưa ra. Cô không cần fan của cô có đồng ý hay khi cô đóng vai
trò hướng dẫn cho fan của mình những suy tư về đời sống chính trị chung quanh.
Cô cũng không tính tới chuyện nhạy cảm vì nếu cô không nói rõ ra như vậy thì
toàn bộ cuộc nói chuyện trực tuyến của cô sẽ trở thành vô nghĩa.
Và mình thật sự kính trọng ca sĩ này.
Tuy nhiên nhà báo Hoàng Thắng không đồng ý như thế. Ông đã
viết bài phản bác một cách chua cay về những phát biểu này của Mỹ Linh. Trước
tiên nhận xét về đời tư của Mỹ Linh khi cho rằng cô không thể bước lên xe buýt
như Bộ trưởng Đinh La Thăng, ông viết "Tôi cũng xin cược rằng: Ca sỹ Mỹ
Linh với son phấn, váy vóc xúng xính, quần áo thời trang chắc hẳn sẽ hiếm khi
dám rời xế hộp của mình để leo lên xe bus, chung tay góp phần giảm ách tắc giao
thông như Bộ trưởng Thăng. Đơn giản thôi, xế hộp có, lên xe bus làm gì, vừa
đông người vừa… hỏng váy!"
Tại các nước, một nhà báo với cây viết trong tay không phải
muốn viết gì cũng được. Ông Hoàng Thắng biết rằng không ai kiện nhà báo tại Việt
Nam khi họ vung bút giết người khác bằng đòn hạ nhục, biếm nhẽ, và thậm chí vu
khống. Hoàng Thắng đã tạo cho người đọc cảm giác là ca sĩ Mỹ Linh chỉ vung vít
thôi chứ không thể bước vào cuộc một cách công khai, như việc lên xe buýt chẳng
hạn.
Ông Hoàng Thắng quên rằng người dân có quyền đi loại xe nào
họ muốn. Họ không có trách nhiệm giữ lời hứa như ông Bộ trưởng Thăng khi kêu
gọi nhân viên dưới quyền đi xe buýt nhưng chính ông cũng chỉ thử được một lần
và sau đó phải than thở là không thể đi thêm được nữa.
Do tờ báo ông viết là PetroTime, nơi trước đây thuộc quyền
chỉ đạo của ông Thăng khi còn làm việc tại Dầu Khí nên ai cũng thấy rằng tờ báo
đưa bài này lên nhằm gỡ gạc cho Đinh bộ trưởng. Tuy nhiên giống như những cây
viết cho báo Đảng, khi cố tình che chở hoặc bảo vệ cho ai đó thì hình như các
bài viết của họ luôn phản tác dụng. Những yêu cầu về lý luận của những cây viết
"nô tài" này luôn bằng con số 0 bởi ngay từ chủ đề họ chọn đã phản
lại họ một cách quyết liệt. Họ không thể dùng lý luận để chống lại sự thật và
vì thế ngòi bút của họ cứ như những luống cày dở dang không thể gieo bất cứ
loại lúa nào xuống.
Để minh họa cho bài viết Hoàng Thắng đã đem câu chuyện của
ông Phạm Quang Nghị ra để ném đá Mỹ Linh. Nhà báo dẫn lời của ông Nghị như sau:
Ngay sau khi cô ca sỹ này đăng đàn vài ngày, tại cuộc họp
của Thành ủy Hà Nội bàn về vấn đề chống ùn tắc, Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm
Quang Nghị tâm sự “Gia đình tôi đã hạn chế đi xe cá nhân để giảm ùn tắc”.
Và nhận xét câu nói mị dân này, nhà báo Hoàng Thắng viết:
"Sự gương mẫu của Bí thư Phạm Quang Nghị hẳn sẽ là một tấm gương lớn cho
nhiều người noi theo".
Phải công nhận là nhà báo giỏi nịnh. Và hơn thế, ông ta
không có liêm sỉ khi đưa ra nhận xét hết sức hài hước như vậy.
Cái "tấm gương lớn" mà ông Hoàng Thắng nói đó đã
được Blogger Trương Duy Nhất chỉ ra khi ông Nghị nói “Hỏi người sử dụng ô tô
lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua? Trong khi đó mới chỉ đề cập đến chuyện
thu phí đã… kêu ầm lên!” (nguồn: infonet.vn)
Nhưng hay một điều là nhà báo Hoàng Thắng đã
"lách" và ca ngợi câu nói này của ông Phạm Quang Nghị như sau:
"Ông cho rằng: “Nhiều cá nhân khi bị đụng chạm quyền
lợi thì phản ứng gay gắt. Bỏ ra cả tỉ đồng mua xe thì không công khai rằng tiền
từ đâu ra, trong khi đóng vài triệu xây dựng đường thì phản ứng”.
Ông Hoàng Thắng quên rằng ca sĩ là giới có thu nhập rõ ràng
và minh bạch nhất. Họ không cần phải hối lộ cho cán bộ để được lên sân khấu. Họ
cũng không cần mua chuộc công an để giấu những tài sản mà họ côn gkhai có được
do thành quả lao động của mình. Họ không cần minh bạch vì họ không làm gì trái
với pháp luật. Các quan chức nhà nước như ông Phạm Quang Nghị mới cần minh bạch
khi đồng lương của ông ta ai cũng biết muốn sắm một chiếc ô tô thì ông ta phải
làm việc gần 100 năm! Mình cũng tin chắc một điều rằng chưa bao giờ gia đình
ông Phạm Quang Nghị bỏ tiền ra để đóng các loại phí như ông ấy phê bình giới ca
sĩ.
Rất lệch lạc, nhà báo Hoàng Thắng viết về tài sản của Mỹ
Linh như sau:
"Nữ ca sỹ Mỹ Linh: Nhà rộng 1,3 hecta, hai vợ chồng mỗi
người một chiếc xe hơi. Đấy là chưa kể xe của Mỹ Linh là xe Mitsubishi Grandis
có 7 chỗ ngồi. Như vậy là một mình nữ ca sỹ mỗi khi ra đường đã chiếm diện tích
bằng 4 người đi xe máy. Hẳn nữ ca sỹ cũng muốn đóng phí cho “đỡ ngại” với mọi
người!"
Rồi lại bắt chước chủ, Hoàng Thắng viết: "Lấy ý kiến về
chính sách giao thông, các kỹ sư còn chưa kịp nói gì thì ca sỹ, nghệ sỹ đã… lên
tiếng ầm ầm."
Ô hay, ca sĩ không có quyền phát biểu về những sai trái của
ông Đinh La Thăng ư? Kỹ sư lên tiếng trong lĩnh vực chuyên môn của họ còn nghệ
sĩ lên tiếng về những suy tư, khó khăn của người dân. Tại sao họ lên tiếng thì
bị chỉ trích trong khi các kỹ sư mà ông Hoàng Thắng viết chưa ông nào dám lên
tiếng cho cái bệnh "la như nổ" của ông Đinh La Thăng?
Cái nhìn của Hoàng Thắng với Mỹ Linh về kiến thức như sau:
"Đã không ít người tung hô cho bài phỏng vấn này của Mỹ
Linh, đơn giản vì đó là lời nói của một người nổi tiếng. Tuy nhiên, để nói về
hàm lượng kiến thức hay tư duy trong câu nói thì cũng chưa được nhiều cho
lắm."
Cư dân mạng cười ầm lên về câu phê bình kiến thức này. Ông
Hoàng Thắng tuy mang tiếng là nhà báo nhưng cách viết của ông không hơn một cậu
học trò cấp ba. Không thể không cho ông điểm 0 về những nhận xét này.
Rất có lý khi nghi ngờ rằng bài báo ra đời từ đơn đặt hàng
của ông Đinh La Thăng khi Hoàng Thắng viết:
"Người dân yêu mến Bộ trưởng Đinh La Thăng vì ông là
con người hành động. Không lẽ giờ Bộ trưởng phải “nằm im thở khẽ”, đừng đụng
chạm đến quyền lợi của ai thì mới làm cho nữ ca sỹ hài lòng!"
Mình thật ngượng khi trích lại đoạn văn này. Cách viết của
Hoàng Thắng đã vượt qua sự chịu đựng của một nền văn hóa đang bội thực sự nịnh
hót. Hoàng Thắng có thể bất chấp người đọc miễn là mục đích đạt được. Tuy nhiên
ở đây phát sinh một vấn đề khác: Sự trâng tráo của một nhà báo lề phải đã trở
thành thói quen bởi sự nịnh hót không còn bị khinh bỉ, lên án.
Người dân nào yêu mến Bộ trưởng Đinh La Thăng khi ông này đề
nghị những biện pháp móc túi đến từng hào lẻ còn sót lại trong việc đóng các
loại lệ phí hết sức phi lý bất kể cuộc sống của họ?
Ban đầu khi ông Thăng sa thải một chủ công trình phi trường
Đà Nẵng thì người dân hoan hô. Họ hoan hô vì anh chàng này làm việc tắc trách
và hành động nhanh nhạy của ông Thăng là cần thiết. Thế nhưng khi nói về tai
nạn giao thông thì ông Thăng trượt dài từ đề nghị này tới quy định khác. Số
tiền ít ỏi của dân chúng đã bị ông săm soi và các biện pháp ông đưa ra hoàn
toàn phá sản. Vậy thì ai là người yêu ông Thăng như nhà báo Hoàng Thắng khẳng
định?
Bài viết của Hoàng Thắng có quá nhiều sai lầm, tuy nhiên sai
lầm lớn nhất của ông là xem thường kiến thức người dân. Hoàng Thắng chắc chắn
sẽ nhận được phong bì từ chủ nhưng nếu mở ra và xem kỹ ông ta sẽ thấy đó là
những đồng tiền lẻ chứ không phải là những tờ bạc mệnh giá 500 ngàn đồng như
ông ta vẫn tưởng.
Tiền lẻ chỉ trả cho ăn mày kể cả khi chúng được bỏ vào phong
bì cẩn thận.
.....................................................
Mỹ Linh: Thu phí lưu hành xe chứng tỏ anh Đinh La Thăng quá kém cỏi
Khi
vấn đề thu phí lưu hành đối với xe cá nhân đang làm nóng dư luận, trên
một tờ báo đã đăng tải cuộc trò chuyện với diva Mỹ Linh. Theo bài báo,
Mỹ Linh cho rằng việc đưa ra phí này là bất hợp lý. Chúng tôi đăng tải
lại bài viết này.
- Sống ở ngoại thành, hàng ngày phải di chuyển cả một quãng dài
hàng chục cây số để “tiến về Hà Nội”, nhà lại có đến hai con xe bốn bánh
- câu chuyện xăng tăng giá, thu phí lưu hành giao thông đường bộ… hẳn
nằm trong mối quan tâm của chị?
Không
chỉ quan tâm mà phải nói còn là ở mức vô cùng bức xúc. Xăng tăng giá
liên tục, mà lần này còn tăng những hơn 2000 đồng/lít, rồi thì thuế
chồng lên thuế, phí chồng lên phí trong khi cuộc sống người dân còn muôn
vàn khó khăn, chất lượng công trình giao thông không đảm bảo cho sự an
toàn của người dân và chưa tương xứng với những khoản tiền mà dân phải
đóng thì thử hỏi, như thế liệu có công bằng với người dân không? Sao
không hỏi người dân họ cảm thấy thế nào, sức chịu đựng của họ ra sao…
Trong
khi, nói đâu xa, ngay như trong một gia đình, những người làm cha làm
mẹ trước khi đưa ra một quyết định quan trọng nào có thể làm ảnh hưởng
tới cuộc sống của con cái thì cũng còn cần phải hỏi ý kiến của bọn trẻ,
chứ không thể thích nói gì thì nói, làm gì thì làm...
- Hỏi dân thì… hỏi làm gì, vì cầm chắc đã biết trước câu trả lời?
Biết
trước câu trả lời không có nghĩa là không cần hỏi! Vì một câu hỏi,
trước hết, còn là một thái độ. Hãy tự hỏi, tại sao khi anh làm thất
thoát tiền thuế của nhân dân bằng bao nhiêu khi quy hoạch dốt, thiếu tầm
nhìn; hay thi công những công trình giao thông kém chất lượng và đó
chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến tai nạn giao thông thì
không thấy ai đứng ra từ chức, nhận trách nhiệm, mà lại chỉ nghĩ đến
chuyện đổ gánh nặng sang dân là thu thuế, thu phí? Vì sao lương Việt Nam
kém xa thế giới hàng bao nhiêu lần nhưng giá thì luôn đòi ngang ngửa và
tăng liên tục? Đã thế còn phải đóng thêm đủ thứ thuế, phí… Khi anh độc
quyền và tùy tiện áp giá, đổ gánh nặng lên đầu người dân bằng những
quyết định từ trên trời thì đó theo tôi là một hành động không “fair”…
-
Sao lại không “fair”, khi mà mục đích thu phí lưu hành ở đây là để giúp
bảo trì đường sá, hạn chế phương tiện cá nhân (nhất là ôtô) và từ đó,
giúp giảm thiểu tai nạn giao thông?
Ai
bảo bắt cái ô tô oằn mình chịu đủ thứ thuế, thứ phí… là sẽ giúp giảm
thiểu được tai nạn giao thông, khi mà đi xe máy ở Việt Nam mới là dễ bị
tai nạn nhất! Bằng chứng là chỉ mới cách đây hơn hai tuần thôi, vào đúng
ngày 8/3, chị bạn tôi vừa mất một câu con trai 10 tuổi cũng vì hai bố
con chở nhau đi xe máy, bị người ta quệt phải. Còn trước đó đi ôtô thì
không sao, nhưng ôtô đã phải bán vì bố mẹ cháu không chịu nổi cơn tăng
giá, tăng phí…
- Nói như chị, thế chẳng lẽ an toàn giao thông chỉ là thứ người giàu riêng hưởng?
Giàu
hay nghèo thì tất cả cũng đều cùng phải lưu thông trên những cung đường
đầy hiểm họa. Nhưng cái hiểm họa ở đây không chỉ nằm ở con đường, mà nó
còn ở những nơi mà con đường ấy chạy qua. Là lỗi tại anh quy hoạch kém,
anh để trường ĐH, bệnh viện… tập trung quá nhiều ở những thành phố lớn
khiến người dân khắp nơi đổ về và gây nên tình trạng quá tải. Trong khi,
lại có quá ít hoặc không có những bệnh viện ở vùng sâu vùng xa để khi
cần, có thể giúp giảm thiểu hậu quả của tai nạn giao thông đến mức thấp
nhất bằng những can thiệp kịp thời…
Hiện Mỹ Linh đang sử dụng Mitsubitshi Grandis 7 chỗ. Chiếc xe này chị đã mua được 6 năm. (Ảnh Vnmedia)
Tóm
lại, chừng nào còn chưa rút ngắn được khoảng cách giàu nghèo giữa nông
thôn và thành thị, chừng nào quy hoạch giao thông còn đầy rẫy những bất
cập thì chừng đó, tai nạn giao thông vẫn còn là một vấn nạn nhức nhối mà
trong đó, lỗi không thuộc về người dân. Nên càng không thể giải quyết
nó bằng một giải pháp đơn giản và phi lý hết sức là bắt dân đóng phí và
phải “mua” một “mặt hàng” mà họ không ưng ý và không tự nguyện. Đề xuất
giải pháp đó, theo tôi, chứng tỏ anh Đinh La Thăng quá kém cỏi!
- Nhưng ít ra thì cũng dạy được dân bài toán tiết kiệm?
Dân
đã bao giờ là hoang phí, tiền đâu mà hoang phí! Hoặc giả, dân có hoang
bằng giời thì cũng không lại được với sự hoang phí của một bộ phận quan
chức, mà trong đó, sự hoang phí đáng lên án nhất là hoang phí tiền đóng
thuế của nhân dân!