Mặt thứ nhất, đảng và nhà nước dường như muốn tỏ
ra đang “làm đối ngoại” theo cách của “nhà nước” với các chuyến ngoại
giao con thoi.
Lúc thì Thủ tướng chủ trì tiếp đại diện phương Tây như người tương nhiệm phía Đức ở Hà Nội, dự kiến thăm Nhật Bản ở Đông Bắc Á.
Lúc thì Chủ tịch Nước ghé thăm khu vực tại Ấn
Độ, rồi hội đàm với Philippines. Còn Tổng Bí thư viếng thăm Trung Quốc,
sau hàng loạt đoàn tiền trạm từ quân sự tới dân sự.
Các trang mạng và dư luận còn bàn tán tới các
khác biệt trong tuyên bố hay hành xử lúc này thì “đa phương hóa,” lúc
khác lại tuyên bố “song phương” v.v… về câu chuyện Biển Đông.
Nhưng mặt thứ hai, với đối nội, thông điệp đối
ngoại này, vẫn theo các cư dân mạng, có vẻ cho thấy một bộ phận lãnh đạo
trong nội bộ đảng, quân đội, nhà nước muốn người dân “hãy nằm im” để
nhà nước lo liệu “an ninh quốc gia” theo lối của mình.
Và chính quyền nhiều cấp tiếp tục có dấu hiệu
“dè chừng,” “giơ đèn đỏ” đối phó với “ngoại giao nhân dân” mà một trong
các đối tượng rõ nhất, như nhiều trang mạng và dư luận trong nước bàn
luận, là các cuộc “biểu tình, tuần hành yêu nước.” Nhiều đơn thư, khiếu
nại, kêu oan và thậm chí cả đơn kiện của họ đã bị “lờ đi” hoặc “bị bác
bỏ” thẳng thừng.
Nhưng liệu “ngoại giao nhà nước” do Đảng lãnh
đạo có thay thế được “ngoại giao nhân dân” có từ ngàn năm với những vai
trò, ý nghĩa và thế mạnh riêng của nó hay là không?
“Bạo lực, thô lỗ”
Chưa biết hiệu quả của các chuyến thăm ngoại
giao con thoi, lúc “đa phương”, lúc “song phương” của lãnh đạo đảng,
quân đội và nhà nước tới đâu, nhưng người dân không thể không khỏi thận
trọng khi nghe thấy những gì mà người đồng chí Trung Quốc cho truyền
thông của họ phản hồi.
Gần đây nhất, tờ Hoàn Cầu Thời Báo (Global
Times) một trong những cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Trung quốc,
trung tuần tháng Mười, không lâu sau chuyến thăm của Tổng Bí thư Nguyễn
Phú Trọng thăm Bắc Kinh, cho đăng một bài báo «đe dọa» các nước thách
thức chủ quyền của Trung Quốc trên Biển Đông một cách không dè dặt và úp
mở.
Bài báo đại ý “hăm dọa” rằng bất cứ quốc gia nào
dám cả gan như thế sẽ phải dè chừng nếu không muốn ngửi mùi «thuốc
súng,» điều ngay lập tức đã bị Philippines, không giống Việt Nam, phản
đối ngay lập tức và kịch liệt cả chính thức lẫn trên mạng và cho đó là
hành vi, phát ngôn đầy «bạo lực và thô lỗ.»
Trước đó, cũng tờ Hoàn Cầu Thời báo này ngày
27/9/2011 đăng một bài đằng đằng sát khí mang tựa đề đại loại là “Thời
cơ tốt để có hành động quân sự tại Nam hải” của tác giả ký tên Long Tao.
Bài báo này, nằm trong một chuỗi vô số những bàì
báo được cho là « chuẩn bị tinh thần, tâm thế », nhằm thúc đẩy Trung
Quốc đánh chiếm Việt Nam «càng sớm càng tốt.»
Và người đọc không thể không có những liên tưởng
mang tính cập nhật. Có người thì cho rằng, Trung Quốc đưa ra thông điệp
để nắn gân, rồi giành phiếu nội bộ v.v…
Thế nhưng nếu Trung Quốc đánh chiếm Việt Nam
thật, thì sẽ ra sao? Vị Tổng Bí thư nào, vị Thủ tướng nào và vị Trung
tướng, Đại tướng nào có thể đảm bảo điều đó dứt khoát sẽ không xảy ra?
Họ đảm bảo bằng gì ? Hay là bằng cách tiếp tục chế áp «ngoại giao nhân
dân» chăng?
Nếu bây giờ tiếp tục đàn áp, bôi nhọ những người
biểu tình chống ngoại xâm, người phản biện, người dám nói lên sự thật,
vu cáo họ - trong đó có những nhân sĩ trí thức yêu nước rất đáng kính
trọng là “ phản động”, là “chà đạp lên lòng yêu nước chân chính của nhân
dân”....thì rồi đây, khi cuộc chiến vệ quốc bất đắc dĩ phải xảy ra, ai
sẽ là người dám đứng lên bảo vệ tổ quốc?
Mặt khác, các cư dân mạng cũng đặt ra câu hỏi,
khi chính quyền được cho là đã, đang quy chụp tội “phản động” như vậy
với dân, họ có làm dân mất lòng không? Và nếu người dân không chịu đựng
được hơn nữa, họ trở nên phẫn nộ thì hậu quả sẽ ra sao?
Và khi nội bộ Việt Nam rối loạn giữa dân và nhà
nước, thì Trung Quốc có để yên cho Việt Nam hay là không ? Hoàng Sa đã
mất trong hoàn cảnh nào ? Và Trường Sa hay nhiều thác Bản Giốc, Ải Nam
Quan khác nữa có yên thân với họ hay là không?
Hẳn rằng bên kia biên giới, những người luôn mềm
nắn, rắn buông với ‘dã tâm’ và âm mưu ‘hàng trăm, hàng nghìn năm’ thôn
tính Việt Nam có thể đã và đang vô cùng hởi lòng hởi dạ với cách thức
«ngoại giao nhân dân» mà thực chất là lòng dân yêu nước được coi là đang
bị chính quyền Việt Nam "hạn chế" và "hạ thấp một cách tệ hại".
'Trả lại công bằng'
Nhà văn Nguyên Ngọc - một người yêu nước có công
trạng lớn, hiện đã và đang là một trong số nhiều nạn nhân của sự thể
bị ‘đè nén và hạ thấp’ này.
Trong một thư ngỏ gửi Bí thư thành ủy Phạm
Quang Nghị ngày 25/8/2011, liên quan tới một phóng sự của truyền hình Hà
Nội được cho là «hạ thấp ngoại giao nhân dân», ông viết:
“... Họ còn sử dụng một thủ đoạn ti tiện mà tôi
nghĩ ở tuổi ông hẳn có thể đã từng được biết, vào thời Cải cách ruộng
đất và Nhân văn giai phẩm, dùng những người không được bất cứ ai cử ra
nhưng lại được coi là “đại biểu của quần chúng nhân dân” lớn tiếng vu
khống và chửi bới chúng tôi trên một phương tiện truyền thông chính thức
của Đảng bộ và chính quyền Hà Nội...”.
Cần nhắc lại rằng sự vu cáo, bôi nhọ, đàn áp
những người yêu nước, người bất đồng chính kiến, những người tham gia
biểu tình ôn hòa đang làm nhiều người dân Việt Nam phẫn nộ, trong khi kẻ
thù ngoại bang có thể rất “hài lòng”.
Bởi vì phen dậu quan trọng và mạnh nhất bảo vệ
quốc gia là lòng dân, điều mà lịch sử Việt Nam đã từng chứng minh, nay
được cho là đang bị chính chính quyền, rồi một số cơ quan truyền thông
quan trọng làm cho ‘suy yếu’ và ‘tổn thương.’
Sự hành xử trái Hiến pháp và pháp luật Việt Nam ở
một số tổ chức và cá nhân trong chính quyền các cấp gần đây là không
thể tưởng tượng nổi và hy vọng chỉ có thể giải thích điều đó là một sự
nhầm lẫn, manh động nhất thời.
Chứ lẽ nào điều đó lại được chỉ đạo bởi những người đứng đầu Đảng, Nhà nước, Công an và Quân đội?
Nhưng bất kỳ sự manh động, nhầm lẫn, thậm chí
sai lầm ‘chỉ đạo nào’ dù đến từ đâu, bởi ai, mà làm cho nước mất sẽ mãi
mãi bị lịch sử quốc gia và dân tộc trê trách, con cháu và hậu thế lên
án, "nếu" chúng ta vẫn còn giữ được tên của Tổ quốc và dân tộc của mình
toàn vẹn trên tấm bản đồ thế giới mai sau.