J.B Nguyễn Hữu Vinh - Chiều
nay, lúc 14h30, nhân lúc giáo dân đi làm vắng, một đám côn đồ hung hãn
khoảng 200 người đã kéo vào Nhà thờ Thái Hà phá phách, gây rối trật tự,
uy hiếp dòng tu. Khi chúng tôi đến, đám người này đang hung hăng chửi
bới, phá phách và gây sự với bất cứ người nào trong các giáo dân đến
đây. Nhóm người này không lạ lắm, rất nhiều gương mặt là những kẻ đã
từng có mặt đêm bao vậy Thái Hà bằng con nghiện năm trước.
Phía ngoài, lực lượng công an, được chở trên các xe thùng đến tăng
cường đậu ở các ngã đường đến Thái Hà. Đặc biệt, các phóng viên Truyền
hình, công an, các nhân viên an ninh và công an có thể nhận rõ mặt đứng
cùng với nhóm côn đồ gào thét, chửi bới và gây sự ngay trong khu vực
khuôn viên nhà thờ.
Rõ ràng, việc này không thể là “tự phát” là “bức xúc” của bất cứ người
dân nào khi đã có sự tổ chức chu đáo từ cán bộ an ninh, đến Truyền hình
Việt Nam cũng như những lực lượng khác.
Khi giáo dân được báo động kéo đến ngày càng đông, thì nhóm người này
hoảng hốt và được lệnh rút lui. Một giáo dân đã khóa cổng nhà thờ lại,
thì ngay lập tức búa ở Trạm bảo vệ đã được mang ra đập nát chốt khóa
cổng nhà thờ cho đám người đó rút lui.
Việc huy động đến đám côn đồ bao vây Nhà thờ Thái Hà chiều nay có ý nghĩa gì?
Đó là câu hỏi được mọi người đặt ra để giải thích cho hành động ngang
nhiên diễn ra chà đạp một cơ sở tôn giáo, bất chấp pháp luật trong một
“nhà nước Pháp quyền”. Nhà nước Pháp quyền Việt Nam coi những hành động
này là gì? Đây có phải là hành động đường đường chính chính của một
chính quyền hay là một hình thức cậy mạnh ép yếu theo luật rừng? Lực
lượng công an, an ninh ở đó có nhiệm vụ gì, hay chỉ nhằm rình cơ hội để
kết tội nạn nhận?
Thật ra, việc cho một đám côn đồ đến Nhà thờ phá phách, uy hiếp là điều
không lạ lùng gì lắm. Những biện pháp đối phó với dân chúng bằng chó,
dùi cui, hàng rào sắt cho đến dùng côn đồ, hăm dọa… là điều người ta đã
thấy khá nhiều những năm gần đây trong “Nhà nước pháp quyền Xã hội Chủ
nghĩa”.
Những ngày gần đây, những người yêu nước biểu tình chống Trung Quốc xâm
lược cũng đã từng nếm mùi những đòn như vậy, cách đây vài ngày, một
người yêu nước thường đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược cũng đã
từng bị tấn công, đập nát máy ảnh ngay ở gần Bờ Hồ Hoàn Kiếm.
Thường, khi đã phải dùng đến miếng đòn côn đồ, bạo lực, thì đã là lúc
bất lực nhất của một nhà cầm quyền vốn có trong tay đủ mọi loại luật
pháp, nhà tù và súng đạn. Khi anh không đủ lý luận và lẽ phải thì cây
gậy là phuoưng thức cuối cùng để dùng thể hiện ý chí của mình. Thảm
thương thay cái “Chánh nghĩa sáng ngời” vẫn thường được rêu rao.
Vì sao đám côn đồ này được lệnh tấn công Giáo xứ Thái Hà chiều nay? Hẳn
không phải vì cái biển “Yêu cầu nhà cầm quyền Hà Nội trả lại Tu viện
Dòng Chúa Cứu Thế đang mượn làm Bệnh viện Đống Đa và Hồ Ba Giang cho
Giáo xứ Thái Hà” đã vi phạm “Pháp lệnh Quảng Cáo” hay “vi phạm an
ninh”như trò hề đã đặt ra và bị bẽ gãy trước dư luận. Nếu vì biển này vi
phạm Quảng Cáo, hẳn Nhà cầm quyền Hà Nội đã thẳng tay huy động tất cả
dân Thành phố này đi dẹp các biển quảng cáo nhan nhản vi phạm ngay trên
đường Nguyễn Lương Bằng chứ chẳng cần đâu xa.
Đám này hò hét rằng “Nhà thờ phải đồng ý để cho Bệnh viện làm Trạm xử lý nước thải và cải tạo Bệnh viện”.
Những người không được huy động cấp tiền làm côn đồ đứng ngoài nêu câu
hỏi: Tại sao lại đến phá nhà thờ khi anh muốn làm hệ thống nước thải và
cải tạo Bệnh viện? Nếu Bệnh viện là của nhà nước thì việc giáo xứ Thái
Hà đồng ý hay không chẳng ảnh hưởng gì đến Bệnh viện cả.
Chính việc kéo đàn kéo lũ đến làm áp lực, chính là việc anh đã phải công
nhận rằng đó là tài sản của Dòng Chúa Cứu thế, của người ta, anh muốn
làm biến đổi người ta không đồng ý thì anh làm áp lực đe dọa theo kiểu
luật rừng.
Chính việc dùng truyền thông bịa đặt, vu cáo giáo dân, các linh mục tu
sĩ ở Thái Hà đã nói lên một điều khuất tất đằng sau tài sản này. Tại sao
khi cải tạo, thậm chí xây hàng chục công trình trên Bệnh viện Thanh
Nhàn, Bệnh viện Bạch Mai, Việt Đức… không có sự phản ứng nào của Nhà Thờ
mà lại chỉ “Bệnh viện Đống Đa”? Những câu hỏi đó, tự người dân Hà Nội
sau khi nghe các chương trình truyền hình, báo chí thi nhau đấu tố Thái
Hà đã đặt ra và tìm cho mình lời giải đáp để thấy được Sự thật ở đâu và
chính nghĩa ở đâu.
Khi dùng luật rừng ngay giữa Thủ đô được mệnh danh là Thành phố vì hòa
bình, đã nói lên tất cả ý nghĩa của một “Nhà nước pháp quyền Xã hội Chủ
nghĩa” đang thực thi như thế nào ở Việt Nam.
Thực ra, tất cả những hành động này chỉ nhằm lấp liếm một thực tế là cái
gọi là Bệnh viện Đống Đa đã được “mượn” nay muốn chiếm đoạt mà chủ nhân
không đồng ý thì dùng bạo lực, côn đồ.
Dù có vu cáo, bịa đặt cỡ nào, thì điều không thể lấp liếm được rằng đó
là cơ sở Tu viện Dòng Chúa Cứu thế, anh đã mượn thì phải trả, không trả
chỉ có thể gọi một từ chính xác là CƯỚP.
Thực chất, nhà nước muốn lấp liếm đi thực tế này.
Tất cả những hành động côn đồ, bẩn thỉu chỉ càng làm rõ hơn bộ mặt và âm mưu hèn hạ trước người dân mà thôi.
Thế mới hiểu vì sao với nhà nước ta,một nhà nước “Của dân, do dân, vì
dân” mà “các thế lực thù địch, chống phá” luôn tiềm tàng trong nhân
dân.
Nếu bất chấp lẽ phải, bất chấp lương tâm và lòng người, thì chắc chắn
những lực lượng thù địch không đâu xa lạ, chính những hành động côn đồ,
vô pháp luật đã làm nảy sinh và nuôi nấng lực lượng này.
Thiết nghĩ, lời Hồ Chí Minh mà cán bộ các cấp luôn được mất công mất sức
học tập có nói rằng: “Việc gì có lợi cho dân, phải hết sức làm, dù là
việc nhỏ. Việc gì có hại cho dân, phải hết sức tránh, dù là việc nhỏ”
không biết những người cầm quyền hiện nay có thuộc bài hay không?
Trong khi Hoàng Sa, Trường Sa đang nằm trong tay giặc, người dân yêu
nước thể hiện tình yêu quê hương đất nước của mình thì bị khủng bố, đàn
áp và đạp vào mặt. Thì những tài sản của dân, phục vụ nhân dân lại được
ưu ái chiếm đoạt bằng mọi giá.
Vậy chính nghĩa ở đâu để “sáng ngời” hỡi các nhà lãnh đạo Hà Nội?
Không phải ngẫu nhiên, mà người ta đã kết luận và lên án thái độ “Đồng
lõa với giặc, hung hãn với dân”. Những hành động này càng cho thấy đoạn
đường đau thương cuối cùng của đất nước, của dân tộc không còn dài.