Đúng ngày giờ, tôi đến ngay cổng CQ ANĐT nói với mấy đứa bảo vệ nhỏ nhỏ ngồi ngay chuồng cu: “Cho cô vào gặp anh Đặng Văn Loát, điều tra viên”. Bảo vệ hỏi tôi có giấy tờ gì không? Tôi nói: “Không có giấy, con cứ gọi vào nói có cô Tạ Phong Tần đến gặp anh Loát là được”. Nó ghi sổ họ tên tôi, rồi dẫn tôi vào phòng trực ban, tôi thấy ông Thượng tá Lê Đình Thịnh hôm nay ngồi chần dần ngay bàn trực ban. Ông Thịnh hỏi tôi: “Có mang giấy tờ gì theo không?”. Tôi nói “Không mang”. Ông ta hỏi “Sao không mang?”. Tôi trả lời: “Không thích mang”. Ông ta im không nói gì nữa. Khoảng 5 phút sau thì một người đàn ông khoảng tuổi tôi, đeo hàm Trung tá, bảng tên Đặng Văn Loát đi ra mời tôi theo anh ta vào trong.
Tại một phòng làm việc đàng sau cổng thứ 2, tôi thấy ông Trần Tiến Tùng và Nguyễn Minh Thắng đã ngồi chờ sẳn, hai người này không mặc quân phục. (Nghe đồn ông Trần Tiến Tùng sau khi “lập thành tích” đã được thăng hàm Đại tá). Ông Tùng hỏi tôi hôm nay khỏe không, có uống cà phê không để ông gọi, tôi trả lời tôi không khỏe, không uống cà phê và tôi đặt chai nước mang theo lên bàn. Ông Tùng nói: “Nếu chị có mang điện thoại theo thì đề nghị tắt điện thoại”. Tôi trả lời: “Tôi có cái mình không đây, không có bất cứ giấy tờ, tài sản gì, bị quân đầu trâu mặt ngựa nó ăn cướp của tôi hết rồi”.
Ông Loát bèn khai mào “giới thiệu thành phần” thì tôi cắt ngang: “Anh khỏi giới thiệu, tên anh có ghi trong giấy triệu tập, anh có đeo bảng tên, mặc quân phục thì tôi biết rồi. Hai người này tôi cũng nhẵn mặt rồi. Để đỡ mất thời gian và thuận lợi làm việc, tôi đề nghị với anh thế này: Thứ nhất, anh cho cho tôi xem quyết định khởi tố vụ án hình sự, tôi cần phải biết tôi làm việc với anh trong vụ án nào, tư cách tham gia tố tụng của tôi trong vụ án này là gì? Thứ 2, tôi chỉ làm việc với anh đến đúng 11 giờ thôi, sau đó tôi phải về ăn uống, nghỉ ngơi để chiều tôi làm việc khác của tôi. Nếu cơ quan điều tra cần thêm thì hôm khác tôi sẽ đến. Thứ 3, tôi chỉ làm việc với điều tra viên Đặng Văn Loát theo giấy triệu tập thôi, những người khác tôi không làm việc. Cụ thể là 2 người này tôi biết rõ họ không phải là cán bộ an ninh điều tra”.
Ông Loát nói: – Vụ án này đã khởi tố Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải chị đã biết rồi, hôm đó có khám xét chị biết rồi. Chị là người có liên quan trong vụ án này, chị có gặp gỡ, quan hệ với Phan Thanh Hải và Nguyễn Văn Hải thì chị có liên quan. Còn 2 người này thì chỉ giúp tôi ghi biên bản thôi”.
- Tôi cần phải xem quyết định khởi tố vụ án hình sử để biết giới hạn làm việc đến đâu. Anh nói “tuyên truyền” chung chung, mà từ trước đến nay có nhiều vụ án như thế rồi, anh lấy những vụ đâu đâu, ví dụ vụ án của anh Phạm Bá Hải, anh gắn vào rồi lằng nhằng với tôi hoài thì tôi không có thời gian làm việc với anh đâu. Anh chỉ được quyền triệu tập công dân trong một vụ án đã khởi tố cụ thể nào đó, chớ không được quyền triệu tập lung tung. Biết đâu không có vụ án nào mà anh lạm quyền rồi sao? Tôi khẳng định với anh là tôi không có quyền lợi và nghĩa vụ gì trong vụ án này. Luật quy định liên quan là liên quan về quyền lợi và nghĩa vụ trong một vụ án cụ thể, không có cái liên quan chung chung. Nói như anh thì 85 triệu dân ai cũng liên quan hết hay sao? Hôm nay tôi gặp anh thì tôi cũng liên quan với anh hay sao? Nếu anh chứng minh được tôi có quyền lợi gì và nghĩa vụ gì trong vụ án này thì tôi đồng ý, còn không thì tôi không làm việc với anh”.- Tôi nói.
Ông Loát lại nói: “Tôi gọi chị đến đây vì chị có trách nhiệm đến đây…”. Tôi cắt ngang: “Nè, anh nên thay đổi cách ăn nói đi nhé. Tôi đến đây theo giấy triệu tập của cơ quan ANĐT, tôi chấp hành pháp luật được quy định tại BLTTHS. Không ai có quyền gọi tôi được hết. Xin lỗi anh nhé, anh mà gọi thì tôi đếch thèm đến. Anh có phải bố của tôi đâu mà anh có quyền gọi tôi. Miệng của tôi nó nằm trên mặt tôi chớ không phải nằm trên mặt anh. Dù cho anh có bắt tôi đến đây thì cũng chỉ giữ được cái xác của tôi thôi, không ai bắt tôi mở mồm ra được. Nãy giờ tôi có nói điều gì sai luật không? Nếu tôi đòi hỏi đúng thì anh làm theo ý tôi đi. Anh đừng có nhắc đến vụ khám xét hôm trước, nhắc đến là tôi sôi máu lên đây, cơ quan điều tra của các anh khám xét trái pháp luật, ăn cướp tài sản của tôi”.
Ông Loát nói: “Cái đó là theo lệnh khám xét. Người ta tạm giữ đó mà, ai ăn cướp của chị”.
“Khám xét nơi ở của ông Nguyễn Văn Hải chớ không phải khám xét nơi ở của tôi. Nơi ở của Nguyễn Văn Hải là ở trại giam đó, các anh đến đó mà khám xét. Còn đồ đạc, giấy tờ, điện thoại di động của tôi đang dùng trong phòng riêng của tôi, tôi có khiến các anh giữ tài sản của tôi đâu mà các anh nhào vô tạm giữ? Chiếm đoạt trái phép tài sản của tôi, không có lệnh, không có quyết định, không có bất cứ văn bản hợp pháp nào, tôi yêu cầu Thượng tá Lê Đình Thịnh những thứ gì lấy của tôi thì ghi vào biên bản khám xét cũng không ghi, không gọi là ăn cướp thì gọi là cái gì? Kẻ cướp là Lê Đình Thịnh đang ngồi ngoài cổng đó, anh ra đó mà hỏi coi có phải vậy không”. – Tôi nói.
Ông Tùng xen vào: “Tư cách tố tụng nào cũng được mà”.
Tôi nói: “Không được. Phải rõ ràng đâu ra đó, tư cách tham gia tố tụng của tôi là gì thì tôi làm việc đúng theo tư cách ấy”.
Ông Loát nói: “Gì mà chị căng thẳng, nói lớn tiếng quá vậy?”. “Tôi không có gì phải căng thẳng, chổ này nhẵn mặt tôi rồi. Tôi đau họng nên phải nói lớn, nói nhỏ không ra tiếng, nói lớn tôi cũng mệt lắm chớ sung sướng gì. Sở dĩ tôi phải nói trước với anh như vậy để “mích lòng trước đặng lòng sau”, không mất thời gian của tôi mà cũng không làm mất thời gian của anh, thuận tiện cả đôi bên”.
Tôi và ông Loát tranh cãi đến hơn nửa giờ cho đến khi ông ta đồng ý với đề nghị của tôi. Ông Loát cười cầu hòa: “Thôi được, chị đã nói thế thì tôi làm việc với chị tư cách nhân chứng”. “Là người làm chứng”, tôi chỉnh lại. Ông Loát đi lấy đưa tôi xem quyết định khởi tố vụ án hình sự số 39 ngày 14/10/2010 khởi tố “Phan Thanh Hải và đồng phạm tội tuyên truyền chống nhà nước XHCN Việt Nam”. (Từ đầu năm đến giờ ANĐT TPHCM khởi tố đến 39 vụ rồi cơ, “lập thành tích tốt” đấy nhỉ).
Ông Loát đặt câu hỏi và Nguyễn Minh Thắng ngồi làm nhiệm vụ ghi biên bản. Nội dung chẳng có gì mới, đại khái là tôi quen ông Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải, Thiên Sầu, Uyên Vũ, Song Chi như thế nào, phía ông Loát muốn tôi thừa nhận rằng CLB NBTD là một tổ chức có người lãnh đạo, có phân công nhiệm vụ từng thành viên và có kinh phí hoạt động, v.v… và v.v… Còn tôi thì nói tôi quen trên mạng khoảng gần cuối năm 2007, gặp lần đầu ở đâu, có ai, hồi nào thì làm sao mà nhớ. Tôi khẳng định đó là một nhóm blogger thích viết, ai thích tham gia thì tham gia, không có điều lệ, quy chế nào cả, không có ai lãnh đạo, thành viên thích viết gì thì viết theo ý mình, tôi không nộp 1 đồng lệ phí nào mà có khi còn xin tiền người khác nữa.
Ông Tùng chen vào: “Chúng tôi có tấm hình chụp lần đầu chị gặp những người nào, chụp rất rõ”. Tôi cắt ngang: “Đó là việc của anh, mỗi ngày tôi gặp rất nhiều người, đó là quan hệ xã hội, tôi không có trách nhiệm phải nhớ là tôi gặp ai, ở đâu, thời gian nào”. Ông Tùng nói: “Tôi chỉ muốn nhắc cho chị nhớ”.
Tôi cắt ngang: “Tôi không cần. Anh muốn ghi lời khai của anh thì cứ khai vào, anh ký. Tôi chấm dứt làm việc ở đây”.
Nguyễn Minh Thắng chen vào: “Chẳng lẽ ghi câu “ai muốn vô thì vô, ai muốn ra thì ra” nghe kỳ vậy?”. Tôi nói: “Ghi đúng câu nói của tôi, đây là câu trả lời của tôi. Ai có cười thì cứ cười tôi, đâu cười người hỏi mà sợ”.
Ông Loát lại nói rằng cái blog CLB NBTD (Yahoo 360) ai quản lý, tôi đưa những bài viết của tôi vào đó bằng cách nào. Tôi nói blog CLB NBTD không phải tôi quản lý, ai quản lý tôi không biết, bài viết đăng trên blog của tôi ai muốn copy thì copy đăng lại thoải mái tôi không quan tâm. Tôi không có password blog CLB NBTD nên tôi không đưa cái gì của tôi vào đó được. Ông Loát và ông Tùng lại nói rằng Uyên Vũ và Phan Thanh Hải khai hết rồi, Uyên Vũ quản lý blog CLB NBTD. Chẳng lẽ họ có password mà chị không có?
Ông Tùng chen vào: “Lại xin tiền nữa à?”. Tôi quay sang ông Tùng: “Không có tiền thì xin tiền. Ăn cướp ăn trộm mới xấu chớ xin tiền bạn bè thì có gì xấu?”. Ông Tùng làm thinh.
Tôi nói với ông Loát: “Vậy thì anh đi mà hỏi những người đó, hỏi tôi làm gì. Phan Thanh Hải nói à? Bảo Phan Thanh Hải đến đây gặp tôi. Mọi vật trên đời này đều tương đối, không có gì tuyệt đối, anh không được suy diễn kiểu cứ A, B, C… thì phải bằng cái này, cái nọ, cái kia. Anh muốn ghi lời khai của tôi thì tôi nói sao anh cứ ghi vậy, còn anh muốn ghi theo ý anh thì anh tự khai, tự ghi rồi tự ký luôn, không cần làm việc với tôi nữa”. Ông Loát nói: “Nhưng mà có những cái chị nói tôi thấy không đồng ý”.
“Anh không đồng ý kệ anh, lời khai của tôi thì anh vẫn cứ phải ghi theo ý tôi, cho dù tôi nói sai anh vẫn cứ phải ghi theo ý tôi. Có đúng là luật quy định như vậy không?”. – Tôi nói.
Ông Loát bảo Nguyễn Minh Thắng ghi theo đúng lời tôi nói, rồi hỏi tôi Nguyễn Tiến Trung có mời tôi tham gia cái gì không? Tôi nói: “Trung mời tôi tham gia Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ, nhưng tôi không tham gia, tôi già cả rồi chớ thanh niên gì nữa”. Tôi nói thêm: “Nè, tôi “khuyến mãi” thêm cho anh câu này đấy nhé. Đáng lẽ tôi không trả lời vì Nguyễn Tiến Trung không liên quan gì đến CLB NBTD cả”.
Ông Loát lại hỏi tôi viết những bài nào đăng lên blog. Tôi nói tôi viết rất nhiều, đủ loại đề tài, nghiêm túc kiểu xã luận cũng có, hài hước cũng có, vớ vẩn cũng có. Tôi thích viết gì là viết, tôi không thống kê nên đâu biết tôi có bao nhiêu bài viết.
Ông Loát lại hỏi CLB không phân công phải viết cái gì hay sao? Phóng viên các tờ báo đều có phân công mỗi người phụ trách mảng nào,v.v… Tôi trả lời rằng tôi không được trả lương để làm việc đó nên không có trách nhiệm phải viết cái gì theo ý ai hết, tùy hứng, thích thì viết, không thích thì nghỉ. Còn phóng viên các tờ báo họ được Tòa soạn đặt hàng, trả tiền để viết theo nhu cầu Tòa soạn.
Cuối cùng, họ hỏi tôi lần sau có thể đến làm việc lúc nào để họ ghi giấy triệu tập đưa luôn. Tôi nói là 8h30 ngày thứ 3 (14/12/2010) và tôi chỉ rảnh có buổi sáng thôi, chiều tôi bận việc khác.
Trong lúc ông Loát đi lấy giấy triệu tập thì ông Tùng rỉ rả nói, nào là Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải, Uyên Vũ khai hết rồi, chấp hành tốt, làm cho xong sớm để xử sớm…
Tôi hỏi: “Chấp hành tốt là chấp hành cái gì?”. Ông Tùng nói: “Thì lệnh bắt, lệnh khám xét”. “Chấp hành quy định BLTTHS, chuyện đó có gì lạ đâu”. Ông Tùng lại nói rằng bọn họ không bắt tôi là vì lý do A, Bờ, Cờ, Dờ… (nói chung rất ư là “nhân đạo”, tôi thừa biết cái “nhân đạo” của chế độ này nó như thế nào rồi và đã nếm mùi bẩn thỉu của nó rồi). Tôi cười: “Anh nói thế thì tôi tạm tin như thế. Với tôi, chuyện bắt hay không không quan trọng, tôi không quan tâm đến việc ấy. Điều đó với tôi là vô nghĩa”.
Ông Loát trở lại, tôi yêu cầu ông Loát ghi luôn vào biên bản làm việc hôm nay là tôi đề nghị cơ quan an ninh điều tra phải trả lại cho tôi tất cả những tài sản, giấy tờ đã chiếm giữ trái phép của tôi ngày 20/10 vừa rồi. Ông Loát không đồng ý ghi vào, nói đây là vụ việc khác, nếu vậy tôi phải viết giấy đề nghị, v.v… Tôi nói: “Tài sản, đồ vật của tôi bị cơ quan điều tra chiếm giữ trái phép thì phải trả lại cho tôi, tôi không viết giấy, không xin gì cả. Khiếu nại tố cáo thì có nhiều hình thức: khiếu nại trực tiếp bằng lời nói, bằng văn bản, thông qua cơ quan truyền thông đại chúng. Tôi đang khiếu nại trực tiếp bằng lời nói đây. Còn anh nói tài sản của tôi là vụ khác là không đúng, chẳng phải cái lệnh khám xét đó là căn cứ quyết định khởi tố vụ án này hay sao, chẳng phải cơ quan điều tra xông vào nơi ở của tôi bằng cái lệnh khám xét đó hay sao, không có lệnh đó làm sao vô nhà tôi ăn cướp được?”. Ông Loát nói rằng hôm nay ông mới biết, ông ghi nhận để báo cáo lại”. Tôi nói: “Anh không ghi vào, không trả đồ vật tài sản cho tôi thì tôi coi như thí cô hồn cho cơ quan an ninh điều tra cái điện thoại cùi đó, nó không đáng giá bao nhiêu tiền. Tôi nhắc lại là muốn các anh thể hiện tinh thần chấp hành theo pháp luật của các anh thôi. Không trả thì tôi sẽ công bố cho mọi người đều biết rằng cơ quan an ninh điều tra của các anh là một bọn ăn cướp có bảo kê”.
Biên bản kết thúc lúc 10 giờ 30 phút, bọn họ bảo tôi ngồi chờ (không biết chờ cái giống gì), tôi thấy cũng chưa đến 11 giờ nên tôi đồng ý ngồi đó. Bọn họ bảo rằng bây giờ làm việc xong rồi muốn trao đổi riêng ngoài lề với tôi, rằng tôi phải có trách nhiệm với nhà nước… Tôi nói rằng: “Tôi chỉ có nghĩa vụ, trách nhiệm với Tổ quốc, không có trách nhiệm, nghĩa vụ gì với nhà nước. Ngược lại, nhà nước là công bộc của dân thì nhà nước phải có trách nhiệm, nghĩa vụ với dân, tức là tôi đây. Các anh chỉ cho tôi xem có văn bản pháp luật nào quy định dân phải có nghĩa vụ với nhà nước không?”. Bọn họ lại nói: “Nhà nước và Tổ quốc cũng là 1…”. Tôi cắt lời: “Các anh nói sai rồi. Tổ quốc là sông núi, thành thị, đồng bằng, ruộng vườn.. và những người dân bình thường đang sống trên mảnh đất Việt Nam này. Nhà nước chỉ là một nhúm người quản lý xã hội thôi. Tổ quốc Việt Nam này hơn mấy ngàn năm nay đã thay đổi bao nhiêu lần nhà nước rồi? Tôi không có nghĩa vụ với bất cứ một cái nhà nước nào hết”.
Ông Loát nói: “Nhà nước làm ra pháp luật, quốc hội cũng là một bộ phận của nhà nước…”. Tôi lại cắt lời ông lần nữa: “Nhà nước nào làm ra pháp luật? Pháp luật do cơ quan lập pháp làm ra, là Quốc Hội, là dân đó. Quốc Hội là cơ quan quyền lực cao nhất, Quốc Hội đẻ ra nhà nước chớ Quốc hội không phải là nhà nước. Nói như anh là kiểu nói thằng con đẻ ra thằng cha. Chẳng phải luật quy định như thế hay sao? Nói như các anh là lập lờ đánh tráo khái niệm. Nhà nước không bao giờ là Tổ quốc”. Ông Loát lại nói: “Thì quy định như thế, nhưng thực tế lại khác”. Tôi bảo: “Đúng rồi, quy định văn bản thì như vậy, nói thì nghe hay lắm, nhưng làm thì dùng luật rừng. Xin lỗi anh tôi thô bĩ một chút, cái nhà nước đó là nhà nước ỉa trên pháp luật đó, nhà nước ăn cướp”. Ông Loát nói: Sao chị nói tệ vậy, có bằng chứng gì không?”. Tôi quay ra chỉ ngay Nguyễn Minh Thắng: “Đây, người làm chứng đây, thằng Thắng, có phải mày ăn cướp của tao 2.700 đô và cái máy ảnh bên Bình Thạnh không?”. Thắng càu nhàu: “Sao chị ăn nói thô bĩ vậy. Tôi kêu chị là chị đàng hoàng mà chị lại kêu tôi bằng thằng, xưng tao?”. Tôi nói: “A, xin lỗi, tôi nổi nóng nên quên, vậy thì ông Nguyễn Minh Thắng, có phải ông ăn cướp của tôi 2.700 đô và cái máy ảnh bên Bình Thạnh không?”. Thắng ngồi cúi mặt làm thinh không trả lời.
Ông Loát dàn hòa bằng cách cười xòa nói rằng ông chỉ muốn nói để tìm tiếng nói chung, vì thấy giữa tôi và ông có điểm chung cùng quan tâm, chẳng hạn như vụ án này. Tôi trả lời ông rằng: “Tôi thấy chẳng có điểm chung nào hết, việc anh quan tâm nó khác với việc tôi quan tâm. Anh có thể quan tâm vụ án này, anh muốn khởi tố, muốn bắt bớ ai đó là quyền của các anh. Còn tôi, tôi chỉ quan tâm đến công việc của tôi, tôi không quan tâm đến vụ án này giống như anh. Việc anh anh cứ làm, việc tôi tôi vẫn làm”.
Đến 11 giờ kém 10, tôi đứng dậy đi về. Ông Loát chạy theo, nói: “Để tôi đưa chị ra cổng, nếu không họ lại tưởng chị ở đâu vô đây đi lang thang”. Trên đường đi, ông Loát nói: “Sao chị có vẻ cáu gắt quá vậy? Có gì từ từ nói, tôi đâu có làm gì chị giận?”. Tôi trả lời: “Tôi không có gì phiền anh, không ác cảm với anh. Anh làm việc với tôi anh có mặc sắc phục, quân hàm, có bảng tên đàng hoàng, có đơn vị công tác rõ ràng, tôi biết anh là ai. Nếu anh làm gì sai pháp luật, tôi có thể khiếu nại anh. Còn cái loại không mặc quân phục, giấu mặt, giấu tên, làm việc mờ ám lén lút, ỷ đông nhảy vào nhà tôi ăn cướp tài sản của tôi, cướp hết giấy tờ của tôi, tôi muốn khiếu nại cũng không biết làm sao khiếu nại. Những hạng ấy tôi khinh bỉ, phỉ nhổ vào mặt chúng nó”.
Đúng 11 giờ, tôi ra đến cổng và đón xe ôm trở về nhà.
Bài viết sẽ còn tiếp vì sáng ngày 14/12/2010 tôi sẽ đến Cơ quan ANĐT tiếp để xem họ sẽ “thực thi pháp luật” hay là “ỉa lên pháp luật”.
Xin mời tất cả các cá nhân, tổ chức trong và ngoài nước nào quan tâm (Tây lẫn Ta) hãy ghé mắt vào xem sự thật về cái gọi là “Việt Nam đảm bảo quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí” và “Việt Nam luôn tôn trọng nhân quyền” như thế nào.
Tạ Phong Tần