"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Sonntag, 16. Januar 2011

PẮC BÓ: MIỆNG NGUỒN CỦA TỘI ÁC

Lời chứng số 5 của Lm TNLT Nguyễn Văn Lý

1. Theo tài liệu chính thức của CSVN, HCM về trú ẩn tại hang Pắc Bó, xã Trùng Hà, huyện Hà Thủy, tỉnh Cao Bằng từ ngày 8-2-1941, cách thị xã Cao Bằng 55km về phía Bắc. Theo tiếng Tày địa phương, Pắc Bó có nghĩa là Miệng Nguồn. Đây là một vùng rừng núi rậm rạp rộng hàng ngàn hécta, không có ranh giới rõ rệt, gồm những địa danh rất tai tiếng bí ẩn : hang Pắc Bó, núi Các Mác, suối Lê-nin, hang Cốc Bó, bãi Cò Rạc, suối Nậm,… Từ ngày 8-2-1941 đến ngày 10-10-1954, HCM chọn nơi đây làm An Toàn Khu tuyệt đối bí mật. Sau 1954, HCM vẫn duy trì nơi đây là một chiến mật khu đặc biệt, cần dùng khi hữu sự. HCM không sống và làm việc ở đó liên tục từ 1941-1954, vì thi thoảng HCM phải đi Trung Hoa, Liên Xô, hoạt động CS kháng chiến nơi này nơi khác ở các vùng rừng núi phía Bắc khác như Tuyên Quang, Quảng Đông, Quảng Tây, Côn Minh… Rõ ràng nhất là HCM đi Trung Hoa và bị tù ở Quảng Tây, Vân Nam từ tháng 8-1942 đến tháng 9-1943; từ tháng 5-1945 HCM chuyển về Tuyên Quang để chuẩn bị giành Chính quyền từ Chính phủ VN độc lập vừa mới thành lập còn rất non trẻ của Trần Trọng Kim ngày 2-9-1945. Rồi HCM sống ở Hà Nội cho đến 1946 mới lại rút vào chiến khu để thực hiện phương cách phá hoại khủng bố "đốt nhà phá vườn tiêu thổ kháng chiến". "Đốt sạch, phá sạch, giết sạch" bất cứ những gì CS không chiếm đoạt được, hoặc không theo CS, dù chỉ là một con gà con!


Như vậy HCM chỉ có thể chính thức sống ở Pắc Bó 3 thời kỳ : 1941-1942, 1943-1945, 1946-1954 trên danh nghĩa là không thường trực, nhưng trong thực tế là vẫn có thể thường trực. Lý do bí hiểm này trở nên khá dễ hiểu nhờ một chứng nhân rất đặc biệt.

2. Chứng nhân Chí Xầu, người Mán, quê ở Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn, khoảng 23 tuổi, nhận đặc nhiệm bảo vệ an ninh khu Pắc Bó từ ngày 3-4-1941, sau đó làm Đội phó Đội Bảo vệ đặc khu này đến cuối năm 1943. Riêng một mình ông trong gần 3 năm, chính tay đã giết hơn 500 (hơn năm trăm) người nam nữ, đa số là Dân địa phương đi rừng kiếm sống, lạc chân vào. Nhìn những người khác chém giết đẫm máu còn hơn ông, ông cảm thấy quá ghê sợ và nhức nhối lương tâm, nên cuối năm 1943 xin chuyển công tác. Tỏ dấu hiệu gì đáng ngờ là tức khắc bị thủ tiêu ngay, nhưng may mắn ông Xầu được "chấp thuận cho tình nguyện" đi vận chuyển vũ khí từ Liên Xô qua đường Trung Hoa về miền Bắc Việt Nam. Chuyến đầu bình yên, nhưng chuyến thứ 2, khi tàu dừng chân ở giữa rừng, ông Xầu thèm thuốc lào chạy qua toa khác xin thuốc, thì toa chở chất nổ do ông phụ trách phát nổ, nhờ đó mà ông thoát chết. Ông biết là đã có lệnh thủ tiêu ông để bịt miệng, ông bỏ trốn.

3. Theo ông Xầu, HCM thật có thêm 2-3 HCM giả, có thể thay HCM thật tiếp khách, đi họp, gặp gỡ, kinh lý, thị sát, đi công tác… kể cả dự các Hội nghị với các Nước khác mà chỉ có HCM thật và một ít tay chân rất thân thiết biết điều này mà thôi. HCM thật 2 tai không đều nhau, vành tai trên của tai phải dính gần sát vào da đầu, còn các HCM giả 2 tai cân đối đều nhau. Những người thật sự tâm huyết chỉ dựa vào chi tiết rất nhỏ này mà nhận diện HCM thôi. Ngoài ra giọng nói, điệu bộ gần giống nhau. Còn lập trường, quan điểm, ứng xử thì các HCM giả phải tuân thủ theo sự chỉ dạy của HCM thật 100% tùy trường hợp, nếu không muốn chết sớm bất cứ lúc nào. Những hình chụp HCM 2 vành tai cân đối đều nhau chắc chắn là hình một HCM giả nào đó đã được lựa chọn.

        Vì chung quang vùng hang Pắc Bó không có hàng rào làm ranh giới rõ rệt, nên HCM chọn một đội quân hàng trăm người canh gác rất nghiêm nhặt thành nhiều lớp ngoài, lớp trong rất bí mật. HCM ra nghiêm lệnh : Vì phải tuyệt đối bí mật, nên bất cứ người Dân địa phương nào, người nào, dù bất cứ lý do gì, đặt chân vào khu rừng núi đặc nhiệm này, nếu không phải là Cán bộ CS cao cấp (thuộc mật khẩu nhận diện) hoặc đặc khách có Cán bộ dẫn đường, thì :

        - Nếu là nam hoặc nữ quá già nua ốm yếu, phải thủ tiêu ngay, không cần xét tuyển cán-bộ đội.
        - Nếu là nữ, chỉ cần tương đối còn xuân sắc khỏe mạnh, thì phải đưa ngay vào hang nói là để "Bác" đào tạo gián điệp, giao liên. Thực chất để HCM thật (hoặc HCM giả) hưởng lạc, sau đó chia cho thủ hạ thân tín hưởng xái, rồi mới thủ tiêu. Thủ tiêu bằng cách nhét miệng kín, trói chặt tay, đâm chém chết, rồi thả suối trôi. Không một ai được phép còn sống mà ra khỏi mật khu này.

        4. Ông Chí Xầu tìm cách viết và nói để tố cáo bí mật tội ác quá ghê tởm rùng rợn của Pác Bó với Đồng bào nơi ông lưu lạc trốn tránh. Năm 1972, ông Xầu bị bắt, đưa vào K1, trại 1, Phố Lu, tỉnh Lào Cai. Năm 1976, ông bị chuyển qua trại Phong Quang, Lào Cai. Cuối năm 1978, khi Trung Cộng sắp "dạy VN một bài học 1979" thì cùng với nhiều bạn tù ở phía cực Bắc, ông được chuyển về trại 5 Lam Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Đến năm 1980, ông bị chuyển qua trại Thanh Phong, tỉnh Thanh Hóa. Người bạn tù (tạm dấu tên) cùng ở 4 trại giam với ông được trả tự do cuối năm 1983, bấy giờ ông Xầu khoảng 65 tuổi, đã quá già yếu, vẫn còn bị giam ở đó. Không rõ hiện nay ông Xầu sống chết thế nào, nếu còn sống thì đã 93 tuổi, nhưng chắc chắn, dù là còn tù, thì cũng đã tự do từ năm 1991 là năm bãi bỏ án tập trung không qua tòa án. Trong cả 4 trại giam, ông Xầu kể chuyện Pắc Bó cho một số bạn tù thân tín, chế tạo bút chì bằng thỏi than đen của ruột viên pin phế thải, cưa 4 ra, nhét vào ruột trúc nhỏ, vót/mài nhọn, để viết thư vạch trần tội ác tày trời này, rồi bỏ vào hòm thư góp ý của tù nhân. Các Ban Giám thị cả 4 trại này đều phản ứng gần giống nhau : kết tội ông Xầu vu khống lãnh tụ, bôi lọ chế độ, đưa vào cùm tại nhà kỷ luật 15-30 ngày, rồi biệt giam 6-12 tháng. Dù vậy, ông Xầu đến trại nào cũng tìm cách viết lại bí mật tội ác này. Lời chứng trên đây suốt đời ông phải chịu trăm cay ngàn đắng chỉ mong được công bố cho công luận quốc dân VN và quốc tế, nhưng chưa thể làm được. Người bạn tù, từ năm 1983, rất muốn ghi lại, nhưng chưa đủ điều kiện, mãi đến cuối năm 2010, đã 68 tuổi, gặp tôi, muốn thay ông Xầu tường thuật lại bí mật này. Tôi khuyến khích người đó mạnh dạn ghi lại, nhưng vẫn chưa làm được, cuối cùng tôi nhận trách nhiệm công bố giúp 2 người này. Hi vọng hôm nay, với Lời Chứng số 5 rất đặc biệt này, hiện ở cõi vĩnh hằng hay chốn dương gian, ông Xầu cũng phần nào mãn nguyện.
        Các hành động tội ác của Pắc Bó này chắc chắn lớp lãnh đạo CSVN như Trường Chinh, Lê Duẩn, Võ Chí Công, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp… đều biết, nhưng cố tình bưng bít. Nghe nói có một tướng CS, đã từng bảo vệ đặc khu này, cũng quá hối hận, đã tiết lộ tương tự, nhưng tôi chưa có dịp được đọc. Nhiều nhân chứng còn sống. Hi vọng sẽ có người bổ sung sống động chi tiết hơn.

Lời kết tạm: Rất nhiều người CS, còn chút lương tri, vẫn tự hỏi do đâu mà một chủ nghĩa, dù là ảo tưởng vì dựa trên những nền tảng thiếu khoa học khách quan của qui luật cuộc sống, chủ trương công bằng nhân ái, lại phát sinh quá nhiều tội ác cho Nhân loại và Dân tộc VN đến như thế ? Đức Giáo hoàng Gioan-Phaolô II đã trả lời chính xác : "CNXH và CNCS không sai về lý tưởng, nhưng sai về phương pháp, khiến xã hội nào gian ác và bất công mà lấy CNXH và CNCS chữa trị, thì làm cho bệnh gian ác và bất công ấy nặng hơn."


        Nguồn gốc phát sinh mọi tội ác và gian trá của CSVN tận bản chất đã tuôn trào từ MIỆNG NGUỒN PẮC BÓ vậy. Sau đây là một trong muôn vàn Bản Sao từ Nguyên Bản Miệng Nguồn Pắc Bó:

        5. Ba hoàn thuốc bổ đặc biệt mỗi ngày : Trong số các bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho HCM, có bác sĩ Chánh, người Hà Nội, du học Liên Xô, trách nhiệm chăm sóc HCM từ năm 1954 đến 1969. Vì vi phạm tác phong một cán bộ, ông bị tù 5 năm, sau đó lại gia hạn thành án cao su tập trung cải tạo cứ một lệnh 3 năm, hết lệnh lại gia hạn thêm 3 năm như lệ thường trước 1991. Ông tù ở trại Phong Quang, tỉnh Lao Cai từ 1972-1978. Sau đó bị chuyển vào trại 5 Lam Sơn, tỉnh Thanh Hóa (1978-1980), rồi trại Thanh Phong, tỉnh Thanh Hóa (1980-1983…). Bác sĩ Chánh cho biết : Ông có nhiệm vụ bào chế cho HCM mỗi ngày 3 viên thuốc bổ đặc biệt : lấy thai nhi vài tháng tuổi bị trục nạo trong các bệnh viện, sấy khô, ngào với mật ong, bào chế thêm với các vị thuốc bắc, viên thành từng hoàn nhỏ bằng đầu ngón tay trẻ con, mỗi ngày dâng lên cho HCM 3 viên, đều đặn như vậy cho đến khi HCM không thể uống được nữa năm 1969.

        Còn chuyện HCM mỗi khi đi công tác, mang theo mo cơm cau, gói muối vừng… chỉ là một trong hàng ngàn mẹo vặt, vốn có từ thời Pắc Bó, cốt làm hoa mắt, mủi lòng, mụ trí các chiến sĩ gian khổ núi rừng quá ngây ngô dễ tin HCM sống thanh cao, đạm bạc, giản dị, luôn gần gũi với Dân nghèo. HCM quả là một diễn viên kiệt xuất siêu lừa ngoại hạng thế giới khó ai bì kịp. @@@

Lm TNLT Nguyễn Văn Lý,
Huế 15-1-2011