Nguyễn Hữu Vinh - Lê Diễn Đức giới thiệu
Nguyễn Hữu Vinh (mặc veston) trên đường tới dự phiên toà phúc thẩm xử TS Cù Huy Hà Vũ, Hà Nội, 8/2011
Lê Diễn Đức: JB Nguyễn Hữu Vinh với tôi là
bạn bè, tình bạn đúng nghĩa, nhưng đồng thời chúng tôi còn là bạn hữu
của cùng một lý tưởng sống và ý nguyện, muốn bằng ngòi bút của mình góp
phần vào dòng thông tin tự do của người Việt, vì một Việt Nam tự do, dân
chủ và văn minh.
Chúng tôi biết nhau đã từ lâu. Các bài viết của anh gửi cho tôi
trước đây với nhiều bút danh khác nhau đã được xuất hiện trên báo chí
Việt ngữ ở nước ngoài.
Nguyễn Hữu Vinh là một cây bút sâu sắc và nghiêm túc. Anh có blog riêng của mình tại địa chỉ http://jbnguyenhuuvinh.wordpress.com và bài của anh gần đây cũng đang xuất hiện đều đặn trên RFA Blog.
Dưới đây là cuộc nói chuyện của anh Nguyễn Hữu Vinh cuối tháng 9
vừa qua với một Trung tá an ninh. Vì muốn tôn trọng bản quyền và không
làm mất đi tính tự nhiên của cuộc đàm thoại, tôi ghi chép lại nguyên
văn các lời thoại, thậm chí không viết tắt cả tiếng đệm ở vài chỗ. Mong
bạn đọc thông cảm.
Trung tá an ninh (TTAN): Bọn em mất bao nhiêu chủ nhật rồi mà chả được cái việc gì cả.
Nguyễn Hữu Vinh: Về vụ gì, chắc là về vụ biểu tình chứ gì (tiếng cười).
TTAN: Vâng các vụ biểu tình vừa rồi, trong đó có ông Vinh.
Nguyễn Hữu Vinh: Ông Vinh làm đéo gì đâu, ông Vinh có đi
biểu tình được tuần nào đâu. Cho cốc nước lọc, quên à. Việc gì các ông
phải chạy ra đó làm gì cho mệt. Đáng lẽ ra các ông chạy ra đi biểu tình
cùng người ta có phải là hay không, việc gì phải khổ sở đến thế. Nhiều
khi mình thấy cũng buồn cười là tự nhà nước mình làm khổ nhà nước, chả
có chó gì cả. Ông có thấy không?
TTAN: Em nói anh Vinh cái này, chắc anh cũng theo dõi nhiều
rồi. Em thì, mẹ, em cũng thỉnh thoảng đọc trên mạng và nghe cái thông
tin trong nội bộ ý mà. Cái này mỗi lần ấy là phạt bao tiền? (Nói chuyện với người phục vụ nước)
Phục vụ nước: Tức là không phải nó cấm, không cho mình kinh doanh nữa. Còn những cái này nó thu luôn ạ.
Nguyễn Hữu Vinh: Thu hôm nào đến phường xin lấy chục bộ nhỉ.
Phục vụ nước: Không ạ, các bác ý luật rồi, mình không xin được đâu ạ.
TTAN: Nó đang yêu cầu Việt Nam… (không nghe rõ) bằng cái cách nào đó không để công dân Việt Nam... (không nghe rõ) Trung Quốc.
Nguyễn Hữu Vinh: Nó yêu cầu trấn áp biểu tình mà.
TTAN: Thứ hai là, khi có biểu tình là Việt Nam phải có động thái bởi vì chính nó bây giờ cũng rất là sợ, sợ dư luận quốc tế.
Nguyễn Hữu Vinh: Khi nó yêu cầu được Việt Nam những cái việc
ngay trong nội bộ như vậy, mà Việt Nam thì lại không yêu cầu được nó là
chấm dứt việc bắt giữ ngư dân, bắt giữ cái chuyện ngoài biển, rồi làm
trò ăn cướp ngoài biển. Kỳ lạ thật, mẹ, hai nước ngoại giao anh em môi
hở răng lạnh cuối cùng nó cắn cho bật máu lúc nào mới mếu máo lúc đấy.
TTAN: Nhưng mà em nói anh nhá, cái việc là bắt công dân của
mình… ức chế lắm. Là công dân, ngay cả lãnh đạo cũng rất ức chế. Nhưng
mà khổ nỗi chỗ anh em mình cũng phải nói thật mình bức xúc nhưng bây giờ
oánh nó thì không oánh được. Mẹ nó, nhiều khi nó là nước lớn như vậy,
kiểu như con nhà giàu con nhà nghèo, mẹ khổ.
Nguyễn Hữu Vinh: Ngày xưa đánh Mỹ bỏ mẹ được, sao không sợ?
Đời nhà Trần nhé, đến cái lúc mà thế giặc như chẻ tre, quân Nguyên Mông
tràn hết sang, Mông Cổ tràn khắp nơi, chiếm hết. Thế nhà Trần rất mỏng
manh, rất là yếu đuối không còn cách nào cả mà chỉ nghĩ mỗi cách có thể
là hàng. Hàng thế là vừa yên chuyện, vừa không vấn đề gì cả. Nhà Trần,
nhà vua vẫn được giữ ngôi như thường. Đến lúc bấy giờ thì buộc phải tổ
chức một Hội nghị Diên Hồng. Các bô lão trong nước về để tổ chức một hội
nghị Diên Hồng là nên hoà hay nên đánh. Và tất cả hô “Đánh!”, lập nên
một cái chiến công. Bây giờ thì ngược lại! Mẹ, người dân thì khí thế
bừng bừng như vậy, nhà nước thì coi như là… Mình nói thật với ông là
không có một cái…
TTAN: Bây giờ nó là chiến tranh hiện đại, nó từ biên giới nó bắn vào.
Nguyễn Hữu Vinh: Thế từ biên giới mình không bắn được sang nó à?
TTAN: Mình… bây giờ cái tiềm lực quân sự của mình, anh hiểu không ạ?
Nguyễn Hữu Vinh: Là vì tham nhũng.
TTAN: So sánh với nó…
Nguyễn Hữu Vinh: Ông lo đi đàn áp dân đây này, ông không lo
bỏ tiền ra. Bây giờ tôi nói với ông như ngày hôm qua nhé, mẹ, hàng trăm
đoàn, các nhà…(nghe không rõ) thì chi hết bao nhiêu tiền? Tham
nhũng một cái Vinashin 4 tỷ rưỡi đô nhé. 4 tỷ rưỡi đô mà một cái tàu
ngầm Kilo chỉ có 230 triệu, ông tính là được 2 chục cái tàu ngầm chưa?
20 tàu ngầm Kilo mà… thằng Tàu, (mà) phải sợ nó. Mà chỉ mỗi Vinashin
thôi đấy, là có thể mua hai chục tàu ngầm Kilo.
Thế thì ông đừng có kêu cái chuyện quân sự yếu với nọ kia. Không
trách ai cả, bản thân mình phải trách trước mình không đủ tiềm lực. Chứ
xưa nay giờ chuyện thằng Tàu là nước lớn á, có phải bây giờ nó mới lớn
đâu, nó vẫn lớn từ xưa tới nay. Thằng Việt Nam xưa nay vẫn bé nhỏ và nói
đơn giản nhất là thằng Mỹ nó tiềm lực quân sự (đến) thằng Tàu còn phải
sợ nó như thế mà tự dưng cái thằng Cuba bé tí bên cạnh. Ngày xưa bảo
thằng Nga nó giúp, bây giờ chả thằng đếch nào nó giúp cả. Nó vẫn tồn tại
như thường. Nó có sợ đâu.
Tại sao mình cứ suốt ngày đưa ra cái luận điệu rất buồn cười. Cái
đó là sự khiếp nhược! Chẳng hạn, cũng như nhiều người nói với mình ý. Là
thôi, ông đừng có nói lên, mặc dù ông nói là sự thật. Bây giờ bọn nó
mất dạy lắm, cộng sản và chính quyền này nó đập chết đấy. Thì nó đập
chết thì phải chịu chứ biết làm sao. Thà là chấp nhận chết, chứ không
thể nói cái chuyện lương tâm con người mà anh làm điều dối trá, điều này
điều khác được.
Nó rõ ràng vậy chứ. Làm sao mà mình sống… Cha ông dạy là sống vinh
hơn chết nhục. Thế nên những cái cách giải thích tuyên truyền nó là nước
lớn nó là nọ kia mình cho rằng là nguỵ biện hết. Tàu xưa nay giờ nó vẫn
lớn, Việt Nam xưa nay vẫn nhỏ. Thằng Mỹ nó lớn, thằng Cuba bé tí thôi,
thằng Goatemala, đảo nó bé tí thôi. Nhỏ cả. Thằng Mexico nhá, mình nói
Mexico nhá, sang đó biết lạc hậu đến như thế nào cái người dẫn Mễ mà
sang Mỹ nó đi lao động, thế nhưng nó có sợ Mỹ đâu. Nó là như thế. Cho
nên đừng có…
Ngày xưa nó khác. Bây giờ ông bảo là biên giới nó bắn cái là vào
Sài Gòn chứ gì. Mẹ, Sài Gòn còn bắn được sang Bắc Kinh. Sao không? Chẳng
qua là vì anh ý, suốt ngày anh cứ là… giống như kiểu là một thằng
nghiện ý. Ở nhà suốt ngày đánh vợ đánh con, lo chè chén, lo phá phách,
lo nọ kia. Rồi ăn tàn phá hại, đéo biết làm gì cả cuối cùng đối với hàng
xóm thằng nào cũng gây gổ. Cuối cùng quay trở lại thấy co ro cúm rúm
nhà mình chả có cái gì, thế lực gì cả.
TTAN: Đánh thế thì chả ai có lợi gì cả, huynh đệ tương tàn hết.
Nguyễn Hữu Vinh: Huynh đệ chó gì cái thằng Tàu ý, mẹ, cái
thằng Tàu mà lại còn huynh đệ thì chỉ có Đảng cộng sản này kêu gọi thế
thôi. Chứ còn ngày xưa Hiến pháp quy định đã nói rõ nó là kẻ thù truyền
kiếp. Mà Hiến pháp có phải của Đảng đâu mà là của toàn dân. Mặc dù của
Đảng, cũng là của Đảng đấy nhưng nói về hình thức nó là của toàn dân,
ghi rõ ràng nó là kẻ thù truyền kiếp. Đảng là 16 chữ vàng, là 4 tốt.
TTAN: Em nói anh là đếch Hiến pháp nào ghi thế.
Nguyễn Hữu Vinh: Công nhận là trình độ chú kém thật đấy! Bây
giờ anh mới nói thật với chú là trình độ chú quá kém. Hiến pháp 1980
ghi rõ ràng kẻ thù trước mắt là Đế quốc Mỹ, kẻ thù truyền kiếp là bọn
bành trướng Trung Quốc. Chú về đọc lại, anh đọc hơi kỹ đấy. Đừng có nói
chuyện nữa, phải tìm hiểu cho kỹ.
TTAN: Làm đéo gì có (hả) anh.
Nguyễn Hữu Vinh: Chú cá gì với anh không nào, cá gì với anh về điểm này nào? Hả?
TTAN: Sửa rồi… sửa rồi. Anh nhớ sửa chưa?
Nguyễn Hữu Vinh: Sửa là một cái chuyện… nó buồn cười.
TTAN: Núi liền núi, sông liền sông (tiếng cười).
Nguyễn Hữu Vinh: Ngày trước ý là một sự hèn mạt. Đớn! Cho
nên đừng có nói chuyện vinh quang đéo gì, về khí phách, rồi là người ta
mơ một đêm ngủ dậy thành người Việt Nam. Mẹ nó, bây giờ có đứa con gái
nào đẹp đi làm đĩ tất, hết Đài Loan rồi làm đĩ Singapore, rồi giờ sang
Mã-lai. Có đi sang các nước đó nhìn thấy những đứa con gái Việt Nam làm
đĩ ở Singapore ông mới cảm thấy nó đau nó nhục. Một tháng đi sang
Singapore được 29 ngày về, về xong chiều hôm sau lại đi.
TTAN: Thế mới là xã hội. Xã hội có người nọ người kia. Giờ anh cứ nhìn thấy là anh đánh giá cả xã hội là… (tiếng cười).
Nguyễn Hữu Vinh: Có phải cả xã hội đâu?
TTAN: Nhiều khi bác phải nhìn vào cái mảng sáng chứ chứ toàn nhìn mảng tối.
Nguyễn Hữu Vinh: Ồ, mình nhìn mảng sáng nhiều chứ, mảng sáng
nhiều hơn chứ. Bây giờ người dân là khác hơn những ngày trước chứ. Khác
hơn ít nhất một chút là mở mồm ra được nói mà nó không đập gẫy răng.
TTAN: Mỗi ngày nó càng ngày càng dân chủ hơn.
Nguyễn Hữu Vinh: (tiếng cười) Mẹ, Việt Nam tuyên bố dân chủ từ năm 45 đến bây giờ mà nói càng ngày càng dân chủ hơn.
TTAN: Hôm nọ trong cái Quốc hội vừa rồi nhé, em không nhớ
tên ông Đại biểu quốc hội là gì, đại biểu tỉnh nào em quên mất rồi. Ông
nói rằng phải chăng tới đây phải đưa ra luật biểu tình, tức là phải cho
phép.
Nguyễn Hữu Vinh: Không cho không được ý chứ. Hiến pháp quy
định rồi. Hiến pháp quy định là công dân có quyền biểu tình nhưng mà 19
năm nay nhà nước nào, ông không đưa ra hàng loạt.
TTAN: Vậy thì tới đây… có thể đấy… ông ấy đang đề nghị đấy.
Nguyễn Hữu Vinh: Đề nghị quái gì, chẳng qua là ông nợ dân chứ làm gì có chuyện đề nghị nữa. Ông chỉ có ăn hại 19 năm nay bao nhiêu gạo.
TTAN: Ông đấy rất là thẳng thắn.
Nguyễn Hữu Vinh: Mà cái đó vì sao mà ông biết người ta phải
đặt vấn đề đó ra không? Vì những cuộc biểu tình vừa rồi đây này, nên mới
phải đặt nó ra đây này. Không có những cuộc biểu tình vừa rồi, mà không
có công an trấn áp, không có những cái chuyện đạp vào mặt thì làm gì có
cái chuyện Quốc hội đặt ra vấn đề, đúng không?
TTAN: Nhưng mà đạp vào mặt vừa rồi thì… thì…
Nguyễn Hữu Vinh: Thì chắc người ta dựng đúng không?
TTAN: Không, cũng… cũng… cũng…
Nguyễn Hữu Vinh: Chú nghĩ việc đó là nó dựng hay là có thật? Anh nói, chú nói đúng lương tâm chú anh nghe xem nào?
TTAN: Em nhé. Đấy… Tất nhiên là mình nghe và em chứng kiến. Có thể như thế này, nhá…
Nguyễn Hữu Vinh: Đúng rồi, chú cũng (không) chứng kiến và anh cũng (không) chứng kiến. Có thể đó là bức xúc cá nhân hoặc là cái …(không nghe rõ) riêng nhưng anh muốn hỏi chú là cái động tác đạp vào mặt?
TTAN: Lúc đó bước xuống thì đúng lúc ông nào ông ý chụp phát.
Nguyễn Hữu Vinh: Hoàn toàn chú nói như thế là chú sai, chú
xem cái video clip đấy hoàn toàn không phải là đạp xuống. Mẹ, nó đi từ
trong đi ra, chân này kéo lên đạp cái này xong mới quay trở lại.
TTAN: Nhưng anh ơi trên mạng nó làm gì có cái… chỉ có cái giơ cái chân xuống.
Nguyễn Hữu Vinh: Đâu mà chụp ảnh. Cả cái video clip đầy đủ thằng Minh bước từ trong bước ra thò chân đạp vào mặt thằng Đức xong.
TTAN: Anh bảo cái đấy liệu có ghép không?
Nguyễn Hữu Vinh: Ghép sao được? Ghép cái đó thì mang lên Bộ
Công an mà giám định. Mẹ, cái đáng giám định thì đéo giám định, lại đi
giám định cái mặt.
TTAN: Ông Nhanh ông trả lời phỏng vấn.
Nguyễn Hữu Vinh: Đéo mẹ, tin cứt gì ông Nhanh. Chú tin chứ
anh không tin, bởi vì anh biết là ông nói dối. Ngay cái thằng Đức ấy
đấy, nó phản ứng đấy. Nó bảo là, mẹ, quay trở lại cuối cùng nó đánh vào
đồng chí của nó. Thằng Chí Đức ý, thằng đảng viên 10 năm nay rồi đó. Mà
nó cũng là thằng thuộc dạng cuồng tín đấy chứ không phải là không đâu.
Bởi vì mình nói chuyện với nó mình biết. Cuối cùng quay trở lại bảo là,
mẹ em bây giờ chả còn gì để mà nói nữa, mẹ em bảo là cháu không biết là
ai đạp vào. Khi gặp là cháu không biết là ai đạp vào mặt cháu. Bởi vì
khi đó là nó nghi …
TTAN: Bởi vì đợt đó là anh không có nhà, chưa về.
Nguyễn Hữu Vinh: Về thì chắc là anh chứng kiến rồi nhưng mà anh không ở nhà.
Nói chung cái gì cũng vậy cả chứ nó không… không vượt qua được sự
thật. Nói dối lắm là lòi đuôi ra là người ta không tin. Mà dân ta thì có
quá nhiều kinh nghiệm về cái sự nói dối. Mình đang nhớ buồn cười là Đại
hội Đảng năm 76 tuyên bố là năm 1980 Việt Nam sẽ đạt 21 triệu tấn lương
thực, mỗi nhà phấn đấu sẽ có một tủ lạnh, một tivi (TTAN nói xen vào: một TV, hả?).
Đéo mẹ! Đến năm 80 đạt được 13 triệu rưỡi tấn lương thực. Mẹ, đói đói
là vàng mắt cua ra. Thế nên là… Nói buồn cười lắm. Nói những cái đó nó
buồn cười lắm. Chỉ có một cái điều kết luận thế này này, lời nói mà
không có việc làm là vứt đi.
TTAN: Thế nhưng mà Nghị quyết Đảng ta đặt ra để phấn đấu. Nên đôi khi là nó cũng có những cái khách quan.
Nguyễn Hữu Vinh: Hì, cái đếch nào cũng toàn khách quan cả, chứ chưa có khi nào chủ quan.
TTAN: Đấy là mong muốn của các bác lãnh đạo. Chứ còn nói thật với anh những năm đấy…
Nguyễn Hữu Vinh: Nguyễn Quốc Triệu lên đến Bộ trưởng Y tế tuyên bố rằng là 2 năm nữa bệnh nhân sẽ không phải nằm trên giường.
TTAN: Mẹ, bây giờ…
Nguyễn Hữu Vinh: Đúng 2 năm, báo chí đưa lên là: lời hứa
vàng đã tròn 2 tuổi, thưa Bộ trưởng. Lúc đấy mới bảo: “Không, hồi đấy
tôi không hứa như thế.” Mẹ, nó vác mẹ cái băng ghi âm lên. Một Bộ trưởng
mà còn mất nhân cách đến như vậy thì …
Lại còn hôm qua cái đoạn của phường vào bảo là có chỉ thị cấm biểu
tình. Nhưng đến đây mình bảo ngay là: đề nghị anh cho xem cái chỉ thị.
(Họ) bảo là tôi không có, nhưng trên tivi, trên báo Hà Nội mới có.
Tôi bảo các ông làm việc buồn cười, rất là buồn cười. Có chỉ thị mà
ông không có, mà nghe tivi, báo Hà Nội mới thì xin lỗi các ông chứ, mẹ,
tivi và “Hà Nội mới” là tôi có kinh nghiệm với nó lắm rồi, đổi trắng
thay đen như chớp. Toàn bịa thôi! Tôi có thể thống kê cái “Hà Nội mới”
bịa hàng chục vụ liền chứ không phải một vụ.
TTAN: Thế bây giờ chả nghe báo Đảng thì nghe ai?
Nguyễn Hữu Vinh: Đấy là cũng có người nghe, cũng có người
không nghe. Người ta tin hay không là vấn đề khác. Còn hôm qua tôi muốn
nói với các ông này. Các ông muốn làm việc ý thì phải trên cơ sở luật
pháp. À có chỉ thị này, ông này ký này, đưa đi này, tôi đưa cái này cho
ông, ông phải chấp hành này. Chứ làm chó gì có cái chuyện kéo cả đoàn cả
bầy vào nói chuyện ba lăng nhăng.
(Tôi) nói các ông buồn cười. Về nói mẹ với phường ra quyết định
thằng nào đi biểu tình tôi bắn mẹ đi. Xong! Tôi không đi nữa. Hoặc ít
nhất Thủ tướng ra một cái nghị định, nghị quyết: thằng nào đi biểu tình
là vi phạm pháp luật, thì tôi không đi ngay. Thủ tưởng ra được cái quyết
định cấm biểu tình, biểu tình là vi phạm pháp luật là anh thôi, ở nhà.
Không việc gì vi phạm pháp luật. Chứ còn nói chuyện những cái thông báo
vớ vẩn, không thằng nào ký cả mà bảo là yêu cầu chấm dứt, yêu cầu tôi
nghe thì nghe, không nghe thì thôi chứ.
TTAN: Không! Quả thật trong cái thời gian vừa rồi ý, cũng
rất nhiều người, ấy,… ở đây là ý thức công dân, yêu nước, đi biểu tình
như thế là phản đối Trung Quốc rất là tốt, anh ạ. Nhưng một số người lợi
dụng cái việc đó…
Nguyễn Hữu Vinh: Bắt! Bắn! Để nó làm cái gì? Những thằng nào lợi dụng bắt, bỏ tù, bắn. Mày không được lợi dụng việc này!
Xin lỗi ông, mẹ, chính công an mới là gây rối. Mẹ, ông ra ông làm
loạn xì ngậu lên. Ông bắt rồi ông chụp ảnh, ông tra cản rồi ông đi ngược
chiều đường là công an chứ còn là ai nữa. Chú có lên đó chú mới thấy
công an gây rối trật tự công cộng trên đấy chứ không phải là dân đâu.
Người ta đi trên hè phố hẳn hoi, công an cứ chạy ngược chiều, xe
ôtô cứ chạy ngược chiều thì ai gây rối ở đây? Đấy dân hay công an? Công
an mới gây rối chứ còn dân họ đi rất trật tự trên đường, thằng nào lợi
dụng bắt bỏ mẹ đi. Còn thông báo các thế lực chống đối lợi dụng. Thằng
nào lợi dụng thì làm thịt. Có chó gì đâu mà phải sợ nó. Một nhà nước
XHCN, lương tâm của thời đại, rừng rực như thế, các ông đánh văng hai Đế
quốc Pháp và Mỹ rồi là thế nọ thế kia mà giờ lại sợ mấy cái thằng lợi
dụng. Không thể nói như thế được.
Mà em Phương Nga vừa mới tuyên bố trên tivi là nhà nước Việt Nam là
nhà nước pháp quyền. Không thể nói thế được! Đã pháp quyền là phải luật
chứ không có nói chuyện là tinh thần, với là lợi dụng. Mẹ thằng nào lợi
dụng bắn bỏ mẹ nó đi. Đạn để làm gì, cho nó mốc?
TTAN: Không, ví dụ… ở mình một số cái… cái… cái… cái người
ấy mà. Ấy, cũng bị những cái (tụi) chính trị ở trong nước này này, cái
hội phản động lưu vong nước ngoài ý, cấu kết đưa cái nọ cái kia. Vừa rồi
cũng bắt một loạt.
Nguyễn Hữu Vinh: Thì cái chuyện ai vi phạm thì bắt thôi,
theo đúng luật pháp mà bắt thôi. Nhưng vấn đề ở chỗ là ông đừng cái nọ
xọ cái kia. Ông bắt Cù Huy Hà Vũ, hai bao cao su tội lật đổ chế độ thì
chuyện đó nhố nhăng. Hai bao cao su qua sử dụng mà lại lật đổ chế độ thì
nghe nó buồn cười.
TTAN: Không, đấy là anh nói một vế thôi chứ còn thì cơ quan
an ninh điều tra người ta cũng chứng minh được cái hành vi của ông Cù
Huy Hà Vũ…(không nghe rõ).
Nguyễn Hữu Vinh: Đéo mẹ, khi nào chú vào ngồi toà chú nghe… (TTAN xen vào: chứ không phải là hai bao cao su).
Chú nghe thế nào ấy, chứ trong toà người ta xử thế nào thì biết chứ còn
mà chú cứ nói cái giọng tuyên truyền đấy thì thằng đếch nào chả nói
được, anh cũng nói được. Không có tội thì việc gì nó lại chặn anh dọc
đường. Đéo mẹ, nó thích trấn tiền thì nó chặn chứ cần chó gì phải tội,
đúng không? .. (TTAN nói xen vào, nghe không rõ) số không này.
Bất kể chỗ nào. Mẹ, hôm mình đi xe máy nó chặn mình lại, mình bảo làm
sao, tôi vi phạm cái gì. Nó bảo: anh không vi phạm...
--------------------------------------------------------------------------------
* Bài được viết lại nguyên văn từ file ghi âm của anh JB Nguyễn Hữu Vinh, được công bố với sự đồng ý của anh.