Tác giả: Xue Xinran (Tiết Hân Nhiên 薛欣然), Daily Telegraph,
8-10-2011
Người trẻ thì bất lực, người già thì kiệt sức, và
giới hành chính thiếu sáng kiến chỉ biết hành dân là chính. Trung Quốc, một siêu
cường ư? Trước tiên, nó cần phải trưởng thành cái đã, nhà văn nổi tiếng Xue
Xinran nói vậy.
Liệu Trung Quốc (TQ) có thay thế địa vị siêu cường thế giới của Hoa Kỳ được
không? Liệu TQ có thực sự sẵn sàng thống trị thế giới được không? Gần mười năm
nay, trên những chuyến đi giới thiệu sách của mình khắp thế giới, đây là một đề
tài tôi luôn luôn chắc mẩm sẽ bị độc giả chất vấn.
Tôi thông cảm vì sao người ta hỏi tôi. Tôi tên là Xinran, sinh ra tại Bắc
Kinh năm 1958. Hiện nay tôi vừa là xướng ngôn viên Anh-Hoa vừa là nhà văn, và
tôi sống ở London kể từ năm 1997, nơi mà tôi bắt đầu sự nghiệp bằng nghề quét
dọn. Mặc dù chân tôi đứng cả trong hai nền văn hóa, nhưng mỗi lần độc giả hỏi
tôi liệu những nỗi lo sợ của người phương Tây rằng quyền lực đang chuyển dịch
một cách không nương nể về phương Đông là chính đáng hay không, tôi vẫn lúng
túng khi tìm cách trả lời.
Trung Hoa là một con sư tử đang ngủ, Napoléon đã có lần cảnh báo. “Cứ để cho
nó ngủ yên, vì khi nó thức dậy nó sẽ làm rung chuyển thế giới”.
Con sư tử thức dậy rồi và đang rống lớn
Gần hai thế kỷ sau, con sư tử này không những thức dậy mà còn đang rống lớn.
Các công ty nước ngoài tại châu Á, hãng xưởng tại châu Phi, và thậm chí cả làng
mạc tại Ý và những con phố tại Pháp cũng bị các doanh nhân khôn lanh của TQ chụp
giựt. Tăng trưởng kinh tế có lẽ đã khựng lại tại các nước nằm vào trung tâm của
cuộc khủng hoảng nợ nần trên thế giới, nhưng TQ vẫn là nước sản xuất hàng hóa ít
ốn kém và là chủ nợ lớn nhất của Mỹ, khiến một viện nghiên cứu chính sách tại
Washington gần đây đã tiên đoán đồng Nguyên (yuan) có thể giành lấy địa vị của
đồng đôla như là một trữ kim chính của thế giới trong vòng 10 năm tới.
Trong khu tôi ở tạiLondonhiện nay, một loạt trường còn đưa ra các bài học
tiếng Quan thoại cho trẻ em từ 3 tuổi.
Trước đây, khoảng năm 2008, báo Daily Telegraph đã tường thuật việc các “phụ
huynh thành đạt” lũ lượt đi mướn các chị giữ trẻ biết nói tiếng Quan thoại nhằm
“đầu tư cho tương lai con cái”. Nhìn vào đâu, hình như bạn cũng tiên cảm sự
khống chế của TQ là tất yếu. Nhưng có đúng vậy không?
Ít ra cứ mỗi năm hai lần, tôi trở về TQ để cập nhật sự hiểu biết của mình về
quê hương kỳ diệu đang thay đổi từng phút từng giờ. Là một nhà văn, tôi cố gắng
đào xới những gì thực sự diễn ra đằng sau những siêu thị đồ sộ, những yết thị
lóe lên chỉ số giao dịch của Thị trường Chứng khoán Luân đôn, cũng như thăm
viếng các vùng quê, nơi cuộc sống thay đổi hơn bao giờ hết.
Đông đúc hơn năm 1997 rất nhiều
Chuyến đi TQ gần đây nhất của tôi diễn ra trong tháng Chín. Bắt đầu bằng 10
ngày bận rộn kinh khủng tại Bắc Kinh nơi mà chồng tôi, trong vai trò tư vấn cho
Tổ hợp Xuất bản TQ (China Publishing Group), đang tham dự Hội chợ Sách quốc tế
(International Book Fair). Trước đó tôi đã đi Nam Kinh để nghiên cứu tư liệu cho
cuốn sách mới của mình về hậu quả của chính sách một-con của TQ, qua cái nhìn
của thế hệ thứ nhất.
Rồi chúng tôi đi Thượng Hải, nơi mà cả hai vợ chồng tôi đều đến thuyết trình
tại Đại học Fudan [Phúc Đán]. Phần lớn thời gian của chúng tôi đã bị tiêu phí
trên đường đi, và lúc đó chúng tôi rất ước ao được ra khỏi dòng xe cộ nối đuôi
nhau và những con phố đông đúc, tất cả đều chìm dưới mắt của những dãy nhà chọc
trời dài bất tận, trong đó có hơn 16 triệu người cư ngụ.
Một người bạn đề nghị chúng tôi đi Tô Châu, “để có thể đi bộ và uống trà tại
một vài vườn trà cổ xưa còn lại, như Làng Guhan chẳng hạn. Không xe hơi, không
du khách”.
Trước khi rời quê hương để sang Anh Quốc vào năm 1997, thường thì tôi chỉ mất
một giờ ngồi xe hơi trên đoạn đường thú vị này. Lần này chúng tôi phải mất đến 5
giờ và sau một bữa ăn trưa vội vã, người tài xế cảnh báo chúng tôi cần phải ra
đi ngay – “nếu không, quí vị sẽ không trở lại Thượng Hải kịp giờ ăn tối, thậm
chí theo tiêu chuẩn phương Tây”. (Người TQ ăn tối sớm hơn nhiều). Khi chúng tôi
đến ngoại ô Thượng Hải và bắt đầu nhập vào đoàn xe cộ bò lúc nhúc, tất cả đều
giành nhau để vào đườmg cao tốc (đài phát thanh sáng đó đã đưa tin số xe hơi tại
TQ vừa mới lên tới 100 triệu chiếc, chỉ đứng sau con số 285 triệu chiếc của Mỹ),
nhân cơ hội này tôi hỏi chuyện với người tài xế. Xem thử anh ta có tiết lộ điều
gì liên quan tình hình của nước Trung Hoa hiện đại và liệu nó sẽ đi đâu về
đâu?
Trạc ngoài 30, anh tài đã được làm cha và trước đó anh học lái xe trong quân
đội. Nhiều thanh niên vùng quê cố gắng hết sức để vào quân đội, vì đây là cơ hội
để có được một cuộc sống tốt đẹp hơn cha mẹ và ông bà của họ, những người đã lớn
lên ở vùng quê nghèo khổ hoặc có vào sống ở thành thị thì cũng chỉ làm lao động
chân tay ở tận đáy xã hội.
Tuy nhiên, mặc dù còn lâu anh ta mới vươn tới giới thượng lưu trong xã hội,
nhưng cũng chưa hẳn là anh đang sống một cuộc đời mộc mạc, thiếu thốn: “Tài xế
không có cơ may để làm nhiều tiền như các lãnh đạo chính trị và các bí thư tỉnh,
nhưng chúng tôi cũng cần tiền như mọi người khác. Tất cả mọi người chỉ có tối đa
một đứa con và vì thế chúng tôi muốn đáp ứng cho con mình những gì tốt đẹp
nhất.
“Trường mầm non của con gái tôi không một mảy may nằm trong danh sách thượng
thặng nhưng cũng tốn trên 10 nghìn Nhân dân tệ (tức 1.600 Mỹ kim) một năm. Cháu
sẽ vào bậc tiểu học năm nay, và tôi cũng phải tốn cho cháu [gần 5.000 Mỹ kim]
gọi là ‘phụ phí nhập học’ (entrance donation), một món quà bắt buộc phải đóng
góp cho một trường rất trung bình”.
Khi tôi hỏi bao lâu anh mới gặp con gái một lần, anh cho biết, “Không ai có
thì giờ cho gia đình, mọi người chỉ túi bụi kiếm tiền để lo cho con cái. Tôi lợi
dụng mọi cơ hội để ngủ lấy sức cho ca tiếp theo”.
Tài xế chết đường
Chẳng ngạc nhiên chi: Anh cho tôi biết thường thường anh làm việc mỗi ngày 15
giờ và nhiều tài xế taxi Thượng Hải làm 18 tiếng mỗi ngày không nghỉ ngơi.
“Nhiều tài xế tôi quen đã chết vì ngủ gục trên tay lái. Thật uổng mạng”.
Tôi đã gặp những nhân viên phục vụ tại các khách sạn ở Thượng Hải và Bắc
Kinh, hầu hết đều trong lứa tuổi ngoài 20 một chút, họ cho tôi biết họ sẽ vui vẻ
làm trên 12 tiếng một ngày, bảy ngày một tuần, không cần nghỉ lễ, nếu có thể
kiếm thêm một ít tiền phụ trội. TQ đã trở thành một cỗ máy tạo ra của cải và cơ
hội, nhưng liệu đất nước của những công nhân kiệt lực này có thể là một quốc gia
một ngày nào đó sẽ lãnh đạo thế giới không?
Và thế hệ do chính sách một-con sản sinh thì sao? Nhiều thanh thiếu niên từ
40 đô thị lớn nhất đang sống trong thế giới ba-màn-ảnh (truyền hình, máy vi tính
và điện thoại di động), mặc hàng hiệu toàn cầu, đi đây đi đó bằng vé hạng nhất,
và mua nhà sắm xe cho một hay hai năm du học ở nước ngoài.
Đối với giới trẻ “siêu giàu” (superrich) này, giá cả không thành vấn đề đối với họ, có kẻ thậm chí bay đi bay về Hồng Kông chỉ để mua sắm nội trong một ngày.
Thật khó quan niệm nổi họ có thể trở thành thế hệ doanh gia tiếp theo của TQ,
khi, khác với cha mẹ và ông bà họ, nhiều em chưa bao giờ đụng đến bếp núc và chỉ
biết qua loa cách dọp dẹp chỗ ngủ của mình.
Mặc dù giới trẻ này có thể được đào tạo trong những trường tốt nhất, nhưng nhiều nhà phê bình cho rằng hệ thống giáo dục TQ – quá đặt nặng thi cử và học thuộc lòng – chỉ bóp nghẹt chứ không thể khuyến khích óc sáng tạo.
Thật vậy, kỳ thi vào các trường đại học TQ hiện nay, còn gọi là “gaokao” [cao
khảo], có nguồn gốc từ một kỳ thi tuyển quan lại được triều đình đặt ra ở thế kỷ
thứ VI, và theo Jiang Xueqin [Giang Tuyết Cầm], một nhà quản trị học đường
(school administrator) được đào tạo ở Đại học Yale hiện làm việc tại Bắc Kinh,
loại thi cử này dành ưu thế cho “ký ức tốt, khả năng phân tích và lý luận cao;
nhưng không đòi hỏi óc tưởng tượng và tham vọng chất vấn giới thẩm quyền”.
TQ có thể được coi là có khả năng bắt chước tài tình, nhưng óc sáng chế của
TQ thì nghèo nàn – TQ có tài làm hàng nhái của bất cứ sản phẩm nào do phương Tây
sản xuất, khả năng này được chứng minh bằng vụ phát hiện gần đây 22 cửa hàng bán
sản phẩm Apple giả hiệu tại Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam. Cách vận hành của
những cửa hàng này có sức thuyết phục đến nỗi ngay cả nhân viên của họ cũng lầm
tưởng rằng mình đang làm việc cho hãng Apple.
Trong một cách nào đó, có thể gọi khả năng này là thiên tài. Nhưng là một
thiên tài lầm lạc.
Nếu TQ muốn khống chế các công nghiệp sáng tạo (creative industries) như TQ
đã và đang khống chế các ngành chế tạo (manufacturing), TQ cần phải mượn một
châm ngôn từ ngành tiếp thị của công ty Apple: “Suy nghĩ khác đi” (Think
different).
Liu Jun [Lưu Quân], một doanh nhân vừa được vinh danh là một trong “50 cá
nhân có óc sáng tạo nhất TQ”, nói rằng việc này cũng khó như chiến đấu để chiếm
một ngọn đồi.
“Sở dĩ người TQ không có những công ty toàn cầu là vì chúng tôi không có
một viễn kiến toàn cầu”, ông ta tuyên bố gần đây. “Các nhà thiết kế TQ chỉ nghĩ
về sở thích của mình, chứ không mấy quan tâm đến sở thích của khách hàng. Đó là
một vấn đề hết sức to lớn”.
Cơ cấu của các tập đoàn công nghiệp TQ vẫn còn rất cứng nhắc, và, theo Daniel Altman, một nhà tư vấn của Tố chức Cố vấn Phát triển toàn cầu Dalberg, các sáng kiến “phải được sàng lọc qua quá nhiều tầng lớp trong hệ thống tôn ti trật tự TQ đến nỗi chúng khó có thể tồn tại để lên đến chóp bu”. TQ còn một khoảng cách rất xa mới tiến đến trình độ của Mỹ trong khả năng nuôi dưỡng tinh thần kinh doanh”.
Chẳng có gì giống Mỹ
Hẳn nhiên, những tham vọng khống chế toàn cầu của các tập đoàn TQ là quá xa
vời đối với đời sống của nông dân TQ, thành phần chiếm 70% dân số cả nước. Và
nhiều tầng lớp thấp kém hơn trên nấc thang xã hội ngày càng trở nên phẫn nộ việc
TQ đáp ứng nhu cầu vay nợ của Mỹ.
Như người tài xế của chúng tôi diễn tả: “Tại sao, trong khi người TQ tưới
mồ hôi xuống đất đai của chúng ta, làm lụng vất vả ngày đêm, thì người Mỹ lại
ung dung thoải mái, mang kính râm đi tắm nắng và tắm biển? Tại sao chúng ta phải
giúp họ giải quyết các vấn đề tài chính của họ?
Tôi không dám nói với anh ta
rằng vào tháng Bảy năm nay, tổng số trái phiếu Mỹ mà TQ nắm giữ đã lên tới trị
giá 1.173 nghìn tỉ rưỡi đôla Mỹ, nói cách khác Chính phủ Mỹ nợ mỗi công dân TQ
900 đôla. Tôi nghĩ rằng, là người dân TQ, chúng tôi biết núi nợ này đã được tích
lũy như thế nào, bằng việc chúng tôi đã oằn lưng lao động cật lực qua nhiều năm,
nhưng không mấy ai dám nói ra.
Lý do là, một phần vì hầu hết người dân TQ không hiểu được tầm mức nghiêm
trọng của cuộc khủng hoảng tài chính tại Mỹ và một phần vì chúng tôi không quen
chất vấn các vị lãnh đạo đất nước.
Larry Hsien Ping Lang, một người sinh ra ở Đài Loan và hiện là một Giáo sư
môn Tài chính ở Đại học Hồng Kông, được nhiều người biết đến nhờ những bài phê
bình của ông đối với nền kinh tế TQ. Vào đầu tháng này, ông cảnh báo rằng những
lo ngại về tình hình kinh tế Mỹ đã bị thổi phồng, và rằng chính địa vị tài chính
bấp bênh của TQ mới thực sự cần phải được đối phó.
“Nền kinh tế của chúng ta không được lành mạnh”, ông viết, “và công nghiệp
chế tạo sẽ là điểm cuối của sự phát triển kinh tế TQ. Con số các công ty bị đóng
cửa sẽ lên tới 30% hay 40% vì khu vực chế tạo đang gặp hai khó khăn. Một là, môi
trường đầu tư nói chung đã bắt đầu thoái hóa và, hai là, TQ đang sản xuất dư dôi
nghiêm trọng.
“Những khó khăn này đã dẫn đến một cuộc khủng hoảng trong công nghiệp chế
tạo và các nhà kinh doanh đã bắt đầu rút lui”.
Ông Lang cho rằng giá nhà tăng vọt tại TQ, được nuôi dưỡng do lượng tiền được
bơm vào từ khu vực chế tạo, đang gây thêm bất ổn cho “nền kinh tế bong bóng” của
TQ.
Và liệu kinh tế TQ có sắp bể bóng hay không? Ông Lang sợ rằng nó sắp. Theo
ông, TQ cần phải giảm bớt tốc độ tăng trưởng kinh tế để hệ thống giáo dục và xã
hội TQ có đủ thời gian theo kịp; để cải thiện cán cân chênh lệch giàu nghèo, và
để có đủ thời gian cân nhắc những gì TQ cần đến nhằm tạo ra một tương lai vững
mạnh.
Một quốc gia hỗn loạn
Sau nhiều năm nghiên cứu các vấn đề được tạo ra bởi một xã hội theo chính
sách một-con, tôi không thể không đồng ý với Giáo sư Lang. Thật vậy, lắm lúc tôi
có cảm tưởng quê hương tôi là một quốc gia đang hỗn loạn.
Lấy con số tử vong do tai nạn giao thông làm ví dụ. Trong 5 năm qua
(2006-2010), trung bình mỗi năm có đến 76.000 người chết vì tai nạn giao thông
tại TQ, chiếm hơn 80% tổng số người chết trong trong tất cả các tai nạn công
nghiệp.
Kể từ năm 2001, tỷ số ly dị cũng tăng vọt. Tỷ số ly dị cao nhất của TQ là tại
Bắc Kinh (39%), tiếp sau đó là Thượng Hải (38%).
Ngày nay, hơn nửa số vụ ly dị diễn ra trong lứa tuổi 20 và lứa tuổi 30, hầu
hết nằm trong thế hệ thứ nhất của chính sách một-con.
Nhiều người trong thế hệ này thậm chí không muốn có con. Một số người không
muốn mất vị trí của mình trong gia đình; một số người khác nói giản dị là họ
không có đủ thì giờ để chăm sóc cho dù chỉ một đứa con.
Ít ra họ biết được khả năng giới hạn của mình. Trong 5 năm qua, có nhiều
trường hợp tử vong vì trẻ em 2, 3 tuổi bị chết ngột trong xe. Tại sao? Tại vì
cha mẹ chúng vì bận quá nhiều việc, giao con cho tài xế trông coi và những người
này lại khóa cửa xe bít bùng khiến trẻ em thiếu dưỡng khí trong khi họ chạy đi
lo các việc lặt vặt khác.
Thật là đau lòng, nhưng tai nạn vẫn cứ xảy ra.
TQ đang thay đổi từng phút từng giờ, nhưng đối với một số người, hậu quả là
khó chấp nhận. Khi tôi đến thăm vài người bạn cũ ở Nam Kinh, những người này đã
nhắc đến con cái mà lâu ngày họ không thấy mặt. Họ không hiểu được làm sao cuộc
đời có thể tốt đẹp hơn trong khi cơ cấu gia đình đang biến mất.
Không ai nghi ngờ TQ đã tiến bộ trong 30 năm qua. Tôi không nghĩ ra một quốc
gia nào trong lịch sử nhân loại có thể cải thiện được mức sống của 1,3 tỉ người
trong một thời gian ngắn ngủi như vậy. Hầu hết ông bà chúng tôi từng chắt chiu
dành dụm vài ba hạt đậu mỗi ngày để đẩy đưa gia đình cho qua nạn đói. Cha mẹ tôi
thường phải xếp hàng hàng giờ để chờ mua một chai dầu ăn.
Nhưng liệu chúng tôi có thể thực sự trở thành siêu cường kế tiếp hay không?
Liệu chúng tôi có khả năng tương tác với những nước phát triển nhất thế giới hay
không khi nền kinh tế thị trường tự do của TQ chỉ được 30 năm tuổi?
Cho dù chúng tôi có trở thành một siêu cường đi nữa, thì liệu siêu cường đó
có ngằm dưới sự kiểm soát chặt chẽ của Chính phủ trung ương hay không?
Liệu chúng tôi có mất bản sắc của mình – các giá trị gia đình và văn hóa của
chúng tôi – cho đến khi chúng tôi không còn phân biệt được con rồng Tàu (như
cách người TQ nghĩ về chính mình) và con sư tử Tàu (như người phương Tây đã ví
chúng tôi)?
Hỡi Trung Quốc, con sư tử ngủ yên bây giờ đã thức dậy rồi, Người phải tìm
cách mà lo cho nó ăn và nuôi nó sống.
Trở lại Thượng Hải, sau chuyến đi 10 giờ vất vả gian nan với chỉ một đoạn
đường giữa Thượng Hải và Tô Châu, Toby, chồng tôi, đã than rằng: “Anh sẽ không
bước lên ô tô tại TQ thêm một lần nữa”.
Anh nói vậy, nhưng cả hai chúng tôi đều biết rồi chúng tôi cũng đi xe hơi tại
TQ. Đây là một đất nước có quá nhiều điều kỳ thú và nhiều màu sắc mà chúng tôi
không thể từ bỏ và điều kỳ thú nhất là lịch sử của nó vẫn chưa được viết
xong.
Nguồn: The Vancouver Sun
Xue Xinran (Tiết Hân Nhiên 薛欣然) là biên tập viên của đài BBC phần tiếng Trung.
Trần Ngọc Cư dịch