Đề tài người con gái đi lấy chồng cũng khá nhiều trong thơ nhạc Việt Nam. Thời tuổi trẻ ai cũng yêu và thường thì mối tình đầu ít khi trọn vẹn. Con gái cũng như con trai ai cũng thất tình, nhưng phái nam thì mạnh dạn tỏ bày nỗi buồn qua thơ qua nhạc, còn phái nữ thì âm thầm ôm ấp mối tình đau.
Nữ thi sĩ TTKH thời thập niên 1940 đã làm xôn xao dư luận với bài thơ Hai Sắc Hoa Ti Gôn: “Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng. Trời ơi người ấy có buồn không”, hai câu thơ sắc xảo làm nhiều người nhớ mãi.
Có một thời người ta dùng chữ sang ngang, sang sông để chỉ người yêu đi lấy chồng. Nhiều nhạc phẩm ăn khách như Sang Ngang của Đỗ Lễ: “Lau mắt đi em gần hết đêm rồi, buồn thêm nữa sao. Mai bước sang ngang lòng thêm nát tan tình đã dở dang…”, Tôi Đưa Em Sang Sông của Y Vân Y Vũ Nhật Ngân: “Tôi đưa em sang sông chiều xưa mưa rơi âm thầm… Hôm nao em sang ngang bằng xe hoa hay con thuyền , giờ phút cuối đến tiễn em nhìn xác pháo vướng gót chân…”, bài Xác Pháo Nhà Ai ( Lê Dinh): “ Xác pháo nhà ai đấy rồi, xác pháo nào rơi cuối trời, người về nhớ mãi không thôi, ngày dài tiếp nối đơn côi, thương thay cho duyên kiếp lẻ loi “. Bản Đoạn Tuyệt ( Phượng Linh Nguyễn Văn Đông: “Một mai em có đi lấy chồng. Vòng tay ân ái thay hình bóng. Xin chiếc khăn hồng hương cố nhân, đôi mắt em màu xanh ái ân để nhớ muôn đời.” Bản Ngày Cưới Em ( Y Vũ ): “Hôm nay ngày cưới em, ngày vui nàng mời tôi đến… Hân hoan tay em mang đến tôi cây đàn, mà rằng để mừng xin hát cho một lần, ngượng ngùng dạo đường tơ cũ tôi ca rằng, ngày xưa đưa em sang sông, ngày nay đưa em bước sang ngang”.
Vũ Thành An trong bài Không Tên Cuối Cùng tỏ vẻ tiếc nuối: “ Này em hỡi con đường em đi đó đúng hay sao em? Mưa bên chồng có làm em khóc có làm em nhớ những khi mình mặn nồng?”..,
Rất nhiều nhạc phẩm lấy đề tài người con gái đi lấy chồng, kể ra không hết.
Nhạc sĩ Trần Chí Phúc cũng yêu và thất tình và cũng viết một ca khúc nói về người yêu đi lấy chồng vào thập niên 1990, bài hát mang tên Khi Nào Em Lấy Chồng. Lời ca như sau:
“Khi nào em lấy chồng, rừng xưa chim đã bay, khi nào em lấy chồng, vườn yêu hoa nắng phai. Khi nào em lấy chồng, khi nào em sang sông, khi nào em cất bước, bến sông mưa một chiều. Khi nào em lấy chồng, khi nào em lấy chồng, khi nào em sang sông.
Khi nào em lấy chồng, giã từ thời con gái, có những giấc mơ hoa, với tháng năm xôn xao, bao nhiêu người đưa đón.
Khi nào em lấy chồng, con đường xưa em bước, bóng lá vẫn xanh tươi, vẫn lứa đôi tung tăng, nhưng nay thiếu một người.
Khi nào em lấy chồng, thề xưa theo gió bay, khi nào em lấy chồng, tình ta như bóng mây. Khi nào em lấy chồng, xin đừng cho anh hay, xin đừng cho anh biết, để yêu em kiếp này.
Để tình anh mãi mãi, sáng như trăng như sao, để anh hòai ôm ấp dáng em xinh năm nào. Khi nào em lấy chồng, khi nào em lấy chồng, xin đừng cho anh hay. “
Ý mới của bài ca là khi nào em lấy chồng , xin đừng cho anh hay, xin đừng gởi thiệp hồng báo tin hay mời dự đám cưới vì anh sẽ không bao giờ đến. Cứ tưởng tượng là người yêu đi xa đâu đó, hình ảnh đẹp thuở hẹn hò vẫn còn mãi trong ký ức, để tình yêu trọn vẹn không bị hoen ố bởi sự kiện em bỏ anh đi lấy người khác…
Nhưng cũng có người bạn bảo rằng nếu em đã lấy chồng mà không cho anh biết và lỡ mà anh cứ tưởng em còn độc thân mà mời đi chơi thì chồng em đánh anh chết mất.
Trần Chí Phúc
........................................
TinHamburg họa:
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về mua rượu uống đêm đông
Để mơ thấy em về trong mộng
Thầm thì thăm hỏi: "có buồn không?"
Nếu yêu, em đã chẳng lấy chồng
Rượu, anh cũng uống lúc đêm đông
Lời em như gió tan trong mộng
Anh buồn? Em hỏi cũng như không!
Yêu nàng, mà lại dỗi là "...khi nào em lấy chồng , xin đừng cho anh hay..." thì ... xoàng quá!
Phải nói rằng: "... Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó đúng quá em ơi! Lấy anh về, sẽ làm em khóc, sẽ làm em nhớ những khi còn một mình..."
...................................
Hai Sắc Hoa Tigôn
TTKH
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng