Để  tiến tới “Đại Hội Đảng” lần thứ XI vào tháng giêng 2011, Đảng Cộng sản VN đã cho  thấy sự lo sợ khác thường về mối đe dọa cho guồng máy thống trị của họ. Sự lo sợ  hoảng hốt này có thể thấy được nơi những bài viết gần đây xuất hiện trên các  diễn đàn chính thức của Đảng.
Trong bài  “Đấu tranh chống quan điểm sai trái, thù địch - một nhiệm vụ quan trọng trong  công tác tư tưởng hiện nay” đăng trên Tạp chí Tuyên Giáo của Ban Tuyên Giáo  Trung ương Đảng CSVN ngày 19.7.2010, tác giả Nguyễn Hồng Vinh báo động: “Trong  thời gian tới, nhất là từ nay đến trước thềm Đại hội XI của Đảng, cuộc đấu tranh  tư tưởng chắc chắn diễn ra ngày càng quyết liệt. Để giành thắng lợi trong cuộc  đấu tranh này, cần phải tiến hành hàng loạt các giải pháp trên mặt trận tư  tưởng, lý luận; trên lĩnh vực kinh tế-xã hội; trên mặt trận đối ngoại và an ninh  tư tưởng v.v… Trong đó, đấu tranh chống quan điểm sai trái, thù địch là một  nhiệm vụ quan trọng trong công tác tư tưởng hiện nay của Đảng.”
Nguyễn Hồng Vinh là Phó Ban Chỉ đạo Thông Tin Đối Ngoại,  Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Văn Nghệ Trung ương, đã vạch rõ những “âm muu thù  địch” như sau:
“Như chúng ta đã biết, âm mưu cơ bản, lâu dài của các thế lực  cơ hội, thù địch là xóa bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, thủ tiêu  sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, xoá bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa, đưa nước  ta theo quỹ đạo của chủ nghĩa tư bản. Để thực hiện âm mưu đó, chúng tăng cường  sử dụng ‘diễn biến hoà bình’ - một chiến lược nằm trong hệ thống chiến lược phản  cách mạng.
“Trong chiến lược này, tấn công trên mặt trận tư tưởng,  văn hoá được chúng coi là ‘mũi đột phá’ hòng làm tan rã niếm tin. Gây hỗn loạn  về lý luận và tư tưởng, tạo ra “những khoảng trống’ để dần đưa hệ tư tưởng tư  sản thâm nhập cán bộ, đảng viên và nhân dân, từng bước chuyển hoá, xóa bỏ hệ tư  tưởng xã hội chủ nghĩa. Chúng ra sức sử dụng các phương tiện truyền thông hiện  đại, đặc biệt là Internet, các blog để chuyển tải thông tin, quan điểm sai trái,  thù địch và móc nối, tổ chức lực lượng chống đối chế độ và xã hội chủ nghiã.  
“Đáng lưu ý là, trong những năm gần đây, lợi dụng xu thế  toàn cầu hoá thế giới và cuộc cách mang khoa học-công nghệ, nhất là tin học đang  phát triển mạnh mẽ cùng với những khó khăn, thách thức nảy sinh do tác động tiêu  cực của cuộc khủng hoảng kinh tế – tài chính toàn cầu và những diễn biến phức  tạp mới trong tranh chấp chủ quyền Biển Đông, các thế lực thù địch ngày càng ráo  riết đầy mạnh chiến lược ‘diễn biến hòa bình’ chống phá cách mạng nước ta. Những  phần tử cơ hội chính trị ở trong nước hùa theo những luận điệu sai trái của  địch, ra sức công kích Đảng và chế độ xã hội chủ nghĩa. Hàng ngày, chúng tung  lên mạng, tán phát hàng chục tài liệu, từ xuyên tạc về lý luận đến vu cáo trong  thực tiễn nhằm làm xói mòn lòng tin vào Đảng, vào chế độ xã hội chủ nghĩa; ra  sức bịa đặt, bôi nhọ cán bô lãnh đạo Đảng, Nhà nước với mưu toan chia rẽ, kích  động lật đổ chính quyền.”
Bài trên  đây được viết một tuần sau cuộc hội thảo “Văn học nghệ thuật phản ánh hiện thực  đất nước hôm nay” do Ban Tuyên Giáo Trung ương Đảng CSVN tổ chức tại Đà Lạt  trong hai ngày 12 và 13.7. 2010, nên hiển nhiên là một phản ứng gián tiếp nhắm  vào vài hiện tượng của cuộc hội thảo do Giáo sư Phùng Hữu Phú (ủy viên Trung  ương Đảng, phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên Giáo Trung ương, chủ tịch Hội  đồng Lý luận Phê bình Trung ương) chỉ đạo với nội dung kêu gọi văn nghệ sĩ “quay  về với hiện tình đất nước” có sự tham dự của hơn hai trăm văn nghệ sĩ, các nhà  phê bình và lý luận hàng đầu tại Việt Nam hiện nay.
Cho đến  nay chưa có tin chính thức về những bài phát biểu của các tham dự viên trong  cuộc hội thảo này, nhưng trên các diễn đàn điện tử ở hải ngoại đã phổ biến rộng  rãi bài tham luận của Nhà văn Trần Mạnh Hảo, một người không có mặt tại cuộc hội  thảo, nhan đề “Chỉ có sự thật mới giải phóng con người, giải phóng văn học và  đất nước”.
Ông Trần  Mạnh Hảo, cư ngụ tại Sài-gòn, cho biết đã viết bài tham luận này theo thư “mời  viết tham luận” của Nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam , và ông đã  nhờ Nhà thơ Trần Đăng Khoa đọc giùm. Không biết bài này có được đọc lên trong  cuộc hội thảo (cũng là Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ XIII) hay không, vì nội  dung bài này nếu không là “quả bom” nổ giữa đại hội thì cũng đã “lột truồng” cả  đám đầu sỏ “Đảng quang vinh” và lũ bồi bút vây quanh cúi đầu phục  vụ.
Bài tham  luận của Ông Trần Mạnh Hảo gồm khoảng chín ngàn chữ, đọc lên không quá 15 phút,  nhưng có sức mạnh phá tung những bức tường gian dối bao vây tâm trí con người  Việt Nam, quất mạnh vào thói quen ươn hèn, khiếp nhược của “đội ngũ” văn nghệ sĩ  xã hội chủ nghĩa, và công khai thách thức bạo quyền đội lốt “cách  mạng”.
Bạo quyền  của Đảng CSVN bị Trần Mạnh Hảo ngang nhiên vạch mặt:
“Đồng nghĩa Đảng Cộng sản là đất nước, đồng nghĩa chủ  nghĩa xã hội là Tổ quốc là không chính danh. Đảng Cộng sản mới chỉ có 5 triệu  đảng viên, còn nhân dân Việt Nam ngoài Đảng chiếm đa số tới hơn 80 triệu dân, có  phù phép kiểu gì, Đảng Cộng sản cũng không thể biến thành đất nước Việt Nam  được. Đảng nghĩa là phe phái, là một nhóm người. Một nhóm người sao có thể biến  thành tất cả được, nên danh từ ĐẢNG TA dùng để gọi Đảng Cộng sản là không chính  danh. Liên Xô đã bỏ ra 74 năm để tìm mà không thấy chủ nghĩa xã hội đâu, chỉ  thấy trại tập trung, thấy nhà tù nhiều hơn trường học. Lenin, Stalin, Mao… đã  biến nhân dân các nước Nga, Tàu, Cuba, Bắc Triều Tiên, Việt Nam, Campuchia, hàng  chục nước Đông Âu… thành hàng tỉ con chuột bạch cho cuộc thí nghiệm máu cộng sản  chủ nghĩa bằng bạo lực, bằng cải tạo áp đặt, bằng thuyết đấu tranh giai cấp tàn  bạo nhưng đã thất bại hoàn toàn. Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam, Đông Âu giờ đã  đi theo tư bản chủ nghĩa. Chủ nghĩa xã hội là một khái niệm ảo, nên khẩu hiện  “Yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội” là rất buồn cười, giống như  nói “Yêu nước là yêu cái không có thật” vậy…”
Ông Trần  Mạnh Hảo đã kể ra ba sự thật mà mọi người Việt Nam yêu nước đều nhìn thấy nhưng  bạo quyền CSVN đang làm mọi cách che đậy:
Sự thật một: 
“Chưa bao  giờ số phận dân tộc ta, đất nước ta có nguy cơ tiêu vong như hôm nay: nước nhà  đang bị giặc ngoại bang xâm lấn bằng cuộc chiến tranh ngọt ngào, chiến tranh ôm  hôn thắm thiết và tặng hoa, tặng quà anh anh chú chú, bằng cách chiếm dần hai  quần đảo chiến lược Hoàng Sa và Trường Sa, lấn chiếm dần dần biên giới đất liền  và hải đảo, khiến nguồn lợi biển vô cùng tận của ta rồi sẽ mất hết, dân tộc ta  không còn đường ra đại dương, coi như tiêu.”
Sự thật hai: 
“Chưa bao  giờ như hôm nay, trên đất nước ta, giặc nội xâm có tên là tham nhũng lại hoành  hành ngang nhiên, kinh hãi như dịch hạch đến thế. Dân có tham nhũng không?  Không! Thế thì ai là giặc nội xâm, là giặc tham nhũng? Thưa, chính quyền! Chỉ kẻ  có chức có quyền mới tham nhũng được mà thôi.”
Sự thật ba:
“Nói một  đàng, làm một nẻo, hay là danh không chính thì ngôn không thuận.Đảng, Nhà nước  Việt Nam nói thì rất hay, nhưng làm thường ngược lại. Những nguyên tắc, nguyên  lý, luật pháp, chính sách, đường lối của Đảng cầm quyền và nhà nước Việt Nam  hiện nay hầu hết đều không chính danh.”
Trên đây  chỉ là tóm lược ba sự thật đã được Ông Trần Mạnh Hảo nêu ra để rồi khai triển,  vạch rõ nội dung những sự thật ấy, được ông nói là “nhằm hưởng ứng cuộc hội thảo  ‘Văn học nghệ thuật phản ảnh hiện thực đất nước hôm nay’.”
Đặc điểm  của bài tham luận do Ông Trần Mạnh Hảo viết là đã dựa trên một câu “cách ngôn  kinh điển” của K. Marx (Sự thật là tiêu chuẩn của chân lý) và  những giáo điều của ông tổ của chủ nghĩa cộng sản để lý luận và kết tội Đảng  Cộng sản VN.
Đây không  phải là “quan điểm sai trái, thù địch” do “bọn phản động”, “chống cộng cực  đoan”, “tay sai đế quốc tư bản” ở hải ngoại viết ra mà đã được viết bởi một  người sinh ra ở miền Bắc xã hội chủ nghĩa (64 tuổi), được nhồi nhét tư tưởng  Mác-Lênin từ nhỏ, và từng được cho sang Liên-Sô tu luyện. 
Bây giờ,  người ấy đã nói lên sự thật như sau:
“Việc Đảng Cộng sản Đông Dương ra đời năm 1930 theo  thuyết Marxism là không chính danh.
“Marx bảo: chủ nghĩa tư bản xuất hiện với đại công  nghiệp. Marx lại bảo phương thức kinh tế châu Á không nằm trong chủ nghĩa Marx.  Marx phán: giai cấp vô sản là hệ quả của giai cấp tư bản. Nghĩa là tư bản đẻ ra  vô sản. Trung Hoa, Việt Nam và cả châu Á, thế giới Ả rập, Ấn Độ, Mỹ La-tinh, Phi  Châu… trong thế kỷ thứ 19, đầu thế kỷ thứ 20 chưa hề có chủ nghĩa tư bản. Năm  1930, Việt Nam chưa có ông bố tư bản, sao lại có đứa con tên là vô sản ra đời?  Bịa ra một giai cấp vô sản ảo để thành lập ra đảng của giai cấp vô sản là Đảng  Cộng sản Đông Dương là không chính danh, là trái với thuyết Marxism, là xây nhà  trước, xây nền nhà sau.
 “Sau khi ra đời, Đảng Cộng sản Đông Dương  nêu khẩu hiệu “Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc trốc tận rễ” là  không chính danh. Diệt trí thức là diệt đi hai ông đại trí thức Marx-Engels ư?  Trí thức là linh hồn của xã hội, diệt trí thức cũng có nghĩa là diệt luôn xã hội  loài người.
“Năm 1958 – 1960 Bắc Việt Nam (năm 1975 là cả nước)  tuyên bố tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội với “mo cơm và quả cà”, không thông qua  con đường tư bản chủ nghĩa theo sự xúi dại của Lenin là không chính danh. Theo  Marx, linh hồn của xã hội chủ nghĩa là đại công nghiệp; chỉ có nền nông nghiệp  lạc hậu mà dám thí mạng cùi tiến lên xã hội chủ nghĩa là tiến lên toàn dân cùng  chết đói, hay tiến lên công xã kiểu diệt chủng như Khmer Đỏ, tiến lên “đại nhảy  vọt” kiểu Mao khiến mấy chục triệu người chết đói, dân chúng phải ăn thịt cả con  mình như cuốn Mao Trạch Đông ngàn năm công  tội do Thông tấn xã Việt Nam vừa phát hành đã  kể.
“Năm 1986, theo gương Trung Quốc, Đảng Cộng sản Việt Nam  thay vì chôn chủ nghĩa tư bản (như Marx-Engels dạy) đã quay ngược lại chôn chính  học thuyết cộng sản, bằng cách xây dựng nền kinh tế tự do đa thành phần tư bản  chủ nghĩa, đưa nhân dân Việt Nam thoát khỏi chết đói. Theo Marx dạy: kinh tế  nào, chính trị ấy: hạ tầng cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc chính  trị. Nay, kinh tế Việt Nam là tư bản tự do mà chính trị vẫn giữ nền chính trị  độc tài xã hội chủ nghĩa là sai quy luật, là không chính danh, là đầu chuột đuôi  voi, là ông nói gà bà nói thóc lép, là hồn Trương Ba, da hàng  thịt…
“Marx–Engels từng công khai tuyên bố trong trước tác của  mình: “Chúng tôi không có ý định đoán định tương lai một cách giáo điều  mà mong muốn dùng phương pháp phê phán thế giới cũ để tìm được một thế giới mới…  Việc kiến tạo và tuyên bố một lần và mãi mãi những giải đáp cho các vấn đề của  mai sau không phải là việc của chúng tôi…”. Rõ ràng, chính Marx và  Engels đã coi học thuyết của mình chỉ là những giả thuyết, những phép thử, những  phỏng định về tương lai, tuyệt nhiên không giáo điều cho lý thuyết của mình là  chân lý vĩnh hằng. Những ai đã, đang coi học thuyết Marx là chân lý bất biến là  đang chống Marx, là muốn dùng Marx giả, Marx dỏm bịt mắt trí thức và nhân dân để  quyết câu giờ giữ quyền lực là không chính danh.
Theo định đề: “Sự thật là tiêu chuẩn của chân lý” của  Marx, chúng ta thấy thực tế đã không chấp nhận cuộc thí nghiệm XÓA TƯ HỮU hãi  hùng nhất trong lịch sử loài người của Marx-Engels- Lenin với tham vọng “XÓA  TƯ HỮU, XÓA CÁ NHÂN, XÓA NHÀ NƯỚC, XÓA MÂU THUẪN, XÓA ĐẢNG CỘNG SẢN, XÓA CÁC  GIAI CẤP VÀ ĐẢNG CỦA NÓ, XÓA CHÍNH BIỆN CHỨNG PHÁP ĐỂ XÂY DỰNG MỘT XÃ HỘI CỘNG  SẢN ÁO TƯỞNG PHI BIỆN CHỨNG – NƠI KHÔNG CÓ CÁI DỐI TRÁ, KHÔNG CÓ CÁI ÁC ĐỘC VÀ  CÁI XẤU XA, NƠI TUYỆT ĐỐI TỰ GIÁC, TUYỆT ĐỐI TỰ DO, TUYỆT ĐỐI GIÀU CÓ, TUYỆT ĐỐI  KHÔNG CÓ NGOẠI TÌNH, KHÔNG CÒN HÔN NHÂN, KHÔNG CÒN GIA ĐÌNH KIỂU CŨ, KHÔNG CÒN  NGÂN HÀNG, KHÔNG CÒN TIỀN TỆ…”. Đó là một xã hội bịa đặt không có thật: vì không  có cái ác thì cái thiện cũng bị triệt tiêu, không có cái ngụy thì cái chân cũng  biến mất, không có cái xấu thì cái đẹp cũng chẳng còn…
“Một trăm sáu mươi hai năm từ khi “Tuyên ngôn Đảng Cộng  sản” của Marx–Engels ra đời đến nay, hàng trăm triệu sinh mạng đã bị giết, hàng  tỉ người bị tù đầy, bị ngược đãi để “các vị lãnh tụ kính yêu” làm cuộc thí  nghiệm đẫm máu cải tạo thế giới từ TƯ HỮU sang CÔNG HỮU, từ TƯ BẢN sang VÔ SẢN,  từ CÁ NHÂN sang TẬP THỂ, XÓA QUỐC GIA chỉ còn QUỐC TẾ, XÓA HOÀN TOÀN THẾ GIỚI  CŨ, NHÂN LOẠI CŨ chỉ còn MỘT THẾ GIỚI MỚI TINH, NHÂN LOẠI MỚI TINH KHÔNG CÒN  TRUYỀN THỐNG, KHÔNG CÒN LỊCH SỬ, KHÔNG CÒN QUÁ KHỨ, KHÔNG CÒN TÔN GIÁO… 
“Chao ôi, khi một con người không còn quá khứ, một dân  tộc không còn lịch sử, con người ấy, dân tộc ấy sẽ biến thành tinh tinh, xã hội  tinh tinh hay thành những cục bột biết ca hát?… Rút cục, cuộc thí nghiệm cộng  sản kinh hồn trên phạm vi toàn thế giới đã hoàn toàn thất bại. Những nước cộng  sản cứng đầu nhất như Bắc Triều Tiên, Cuba hiện nay cũng đang rục rịch thí  nghiệm mô hình kinh tế tư bản chủ nghĩa, tập toẹ học lại những bước đi làm giàu  vỡ lòng nhân loại đã có từ trước khi Marx ra đời. Đây là sự thật không thể nào  chối cãi, dù cãi cối cãi chày bằng còng số tám hay nhà tù, họng súng  v.v…”
Đảng Cộng  sản VN đã bị lột trần truồng, giống như ông vua bị lột long bào “tồng ngồng”  giũa chợ trong câu chuyện cổ tích của Anderson do Ông Trần Mạnh Hảo kể lại. Đảng  đã kêu gọi nhà văn trở về với hiện tình đất nước, bây giờ nhà văn đã nói lên sự  thật về hiện tình đất nước thì Đảng lờ đi, không dám nhìn nhận mà lại hô hào  “đấu tranh chống quan điểm sai trái, thù địch” với những sáo ngữ đã cũ mòn. 
Ông Trần  Mạnh Hảo không chỉ lột trần truồng Đảng và Nhà nước CSVN mà còn tuột cả quần áo  của các ông bà nhà văn, nhà “trí thức” hô hào “hoà hợp hoà giải” ở hải ngoại,  những kẻ tự cho mình là thức thời, những kẻ miệt thị những người chống cộng là  “cực đoan”, là “đầu đông đá”, là chống cộng vì “nọa tính” (quán tính), là  “ghetto”, “tự xa lạ mình với tổ quốc”, là “đấu tranh cuối tuần”, là “viên đạn  thối trong nòng súng sét rỉ”, vân vân.
Những người  này nên về Việt Nam gấp, hiệp lực với “Đảng” để “đấu tranh chống quan điểm sai  trái, thù địch” trước khi quá muộn, vì bạo quyền cộng sản chỉ được duy trì trên  lừa dối và sự sợ hãi của người dân. 
Khi sự thật  được phơi bày và người dân không còn sợ hãi thì số phận của Đảng và Nhà nước  Cộng sản Việt Nam cũng là số phận của Đảng và Nhà nước Cộng sản Liên Sô, Ba Lan,  Tiệp Khắc, Đông Đức, Hung, Lỗ-ma-ni, Mông Cổ vv… trước đây.
Bài  tham luận của Nhà văn Trần Mạnh Hảo ở Sài-gòn là bằng chứng hùng hồn: người  dân Việt Nam không còn bị lừa dối và không còn sợ  “Đảng”.
Sơn Tùng 
01.8.2010