Tâm Việt
Vì sao ông Nguyễn Tấn Dũng, thủ-tướng CSVN, thứ Sáu vừa rồi, 25 tháng 11, đã
phải nhắc đến ba lần đích-danh “chính-phủ Việt-nam Cộng-hoà” khi trả lời hai
đại-biểu Quốc-hội ở Hà-nội về vấn-đề chủ-quyền của VN trên biển Đông?
Làm việc này, có người cho rằng ông Nguyễn Tấn Dũng đã tiến bộ rất lớn so với
3,6 triệu người đồng-đảng của ông trong hơn 36 năm qua kể từ khi CS miền Bắc
cưỡng-chiếm xong miền Nam vào tháng 4/1975. Để hiểu vấn-đề, ta nên nhớ lại là
khi CS mới vào Sài-gòn, họ hoàn-toàn phủ-nhận chính-quyền miền Nam và gọi đó là
“nguỵ-quân, nguỵ-quyền.” Cho đến khi Nguyễn Văn Linh quyết-định về chính-sách
Đổi Mới (1986) thì mới có quyết-định tránh dùng hai chữ “nguỵ-quân, nguỵ-quyền”
mặc dầu thỉnh thoảng rơi rớt, các sách báo Hà-nội và các cơ-quan tuyên-truyền
của Hà-nội vẫn vô tình hay cố ý dùng hai chữ miệt-thị này. Nhưng ngày nào Hà-nội
còn không công-nhận chỗ đứng chính-danh của chính-quyền miền Nam, một quốc gia
được 60 quốc gia khác trên thế-giới công-nhận trong một thời-gian dài (từ 1948
đến 1975), thì ngày đó Hà-nội không giẫy được ra cái nghịch-lý này:
Một là Phạm Văn Đồng, bằng công-hàm ngày 14/9/1958, đã (a) hoặc là “bán da
gấu” cho Chu Ân-lai khi công-nhận định-nghĩa chủ-quyền của Trung-Cộng 10 ngày
trước đó, nghĩa là bán một vật mà không thuộc quyền sở-hữu của Hà-nội lúc bấy
giờ; (b) hoặc là đã trắng trợn dối trá, không nói sự thật, tóm lại là đã “bất
tín” đối với Bắc-kinh khi biết rõ là mình viết một tờ giấy lộn. Cả hai thái-độ
đều không thể chấp nhận được trong đời sống quốc-tế và cũng chính vì thế mà
Bắc-kinh đã nắm đầu được Hà-nội từ bấy lâu nay vào trong một cái vòng kim-cô
không thể gỡ ra nổi. (Cũng chính vì thế mà ông Lưu Văn Lợi, khi đã bỏ thời giờ
ra viết nguyên một cuốn sách về chuyện này, vẫn không gỡ tội được cho ông Phạm
Văn Đồng, và chúng ta cũng phải hiểu là cho ông Hồ Chí Minh bởi không thể nào
ông Phạm Văn Đồng có thể tự ý mà viết được cái công-hàm “đưa đầu vào thòng lọng”
kia.)
Nhưng khi công-nhận một sự thật hiển-nhiên như ông Nguyễn Tấn Dũng vừa làm
hôm thứ Sáu vừa qua thì mọi sự sáng tỏ. Tuy lời phát biểu long trọng của ông
trước Quốc-hội CS ở Ba Đình là một đòn trời giáng vào một vị tiền-nhiệm của ông,
nó ít nhất gỡ được VN ra khỏi cái vòng kim-cô mà bấy lâu nay ông và các
“đồng-chí” của ông không cục cựa ra khỏi được!
Nó cũng ít nhiều chứng tỏ là ông có bản-lĩnh hơn các cấp lãnh-đạo đồng-đảng
của ông (dù cũng như nhiều phát biểu của ông trước đây, nó cũng tỏ ra ông có thể
là một con người bất nhất–tựa như lời tuyên-bố của ông chống tham-nhũng khi ông
mới ngồi vào ghế thủ-tướng). Bất nhất nhưng biết sửa cái sai trước đây thì vẫn
là một thái-độ can đảm, can đảm hơn 3,6 triệu con cừu trong đảng của ông!
Cái được
Cái được thứ nhất là ông chứng tỏ ông cao hơn các đồng-uỷ-viên Chính-trị-bộ
của ông một cái đầu. Song cái đó chỉ là một cái được cá-nhân, nó chưa ý nghĩa gì
lắm khi, như ông Bùi Tín đã có hơn một dịp nhắc, cả cái Bộ Chính-trị ở Hà-nội là
một đám người lùn!
Cái được hơn là qua lời phát biểu của ông, ông đã trả lại được danh-dự cho
một chế-độ tưởng đã chết. Không những chế-độ đó đã không chết, nó còn đang cần
phải dựng lại để đem chính-nghĩa
về cho Việt-nam, để đảm bảo sự liên-tục
chủ-quyền lịch-sử của VN từ thế-kỷ thứ XVII (dưới thời các chúa Nguyễn,
như chính ông Dũng cũng đã xác-nhận) qua thời thuộc Pháp sang đến thời Quốc gia
VN của ông Bảo Đại (Hội-nghị San Francisco năm 1951), thời Đệ nhất Cộng-hoà của
ông Ngô Đình Diệm và thời Đệ nhị Cộng-hoà kế-thừa đất nước từ chính-phủ Ngô Đình
Diệm. Có thế tháng 1/1974, Hải-quân VNCH mới dám chống trả (anh-dũng) tàu
xâm-lăng của Trung-Cộng vào Hoàng-sa và có thế ta mới tin tưởng đủ ở chính-nghĩa
của ta để xin đưa vấn-đề ra Liên-hiệp-quốc. Xin nhắc lại ngay lời của ông Dũng ở
đây: “Đến năm 1974 cũng Trung Quốc dùng vũ lực đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng
Sa trong sự quản lý hiện tại của chính quyền Sài Gòn, chính quyền VNCH đã lên
tiếng phản đối, lên án việc làm này và đề nghị Liên Hợp Quốc can thiệp.”
Nói như ông Dũng tuy là gan cùng mình song chính thật cũng là chỉ đi theo dân
mà thôi. Bởi chính người dân thường ở ngay Hà-nội, qua nhiều chủ-nhật trong
tháng 6 tháng 7 năm nay, đã trưng tên và cả hình ảnh của các chiến-sĩ Hải-quân
VNCH chết trong trận hải-chiến Hoàng-sa vào tháng 1/1974 để gọi họ là anh-hùng.
Tóm lại, nói như ông Dũng chẳng qua chỉ là đi theo người dân để mua lại, vớt vát
chút niềm tin mà người dân đã mất từ lâu vào đảng CS của ông!
Vì sao?
Thiết tưởng trả lời câu hỏi này cũng không khó. Ông Nguyễn Tấn Dũng có thể mù
mờ nhiều chuyện (như chuyện bauxit, chuyện PMU 18, chuyện Vinashin…) song ông
chắc chắn là một con người chính-trị, nhìn ra được những nguy-cơ sắp đổ vào đầu
chế-độ của ông–và thế cũng có nghĩa là vào đầu ông.
Một, chuyện Mùa Xuân Ả-rập đã từ tháng 2 năm nay đánh sập các chế-độ
chuyên-quyền–tưởng vững như bàn thạch–ở Tunisie, Ai-cập, Lybia, sắp tới là Yemen
(ông Saleh đã bằng lòng từ chức), và có lẽ không bao lâu nữa sẽ đến lượt Syria
của ông Bashar al Assad (Liên-đoàn Ả-rập cấm vận chế-độ của ông, Thổ-nhĩ-kỳ kêu
gọi ông từ chức).
Hai, Miến-điện đã ngưng dự-án đập Myitsore do Trung-Cộng tài-trợ, thả trên
300 tù-nhân chính-trị, sửa cả hiến-pháp để cho bà Aung San Suu Kyi có thể ra
tranh cử trở lại mặc dù bà đã là một “tù-nhân” chính-trị trong hơn 20 năm. Dựa
vào những bước đầu ý nghĩa này, bà Ngoại-trưởng Hoa-kỳ Hilary Clinton sắp sang
Miến-điện gặp cả phe chính-quyền lẫn linh-hồn của phe đối-lập là bà Suu Kyi.
Ba, tình-hình kinh tế VN hôm nay vô cùng bi đát, đầu tư ngoại-quốc cạn dần,
thị-trường chứng-khoán thì coi như không có, lạm-phát ở mức trên 20 phần trăm
(và cao hơn nhiều nữa trong nhiều mặt nhu-yếu-phẩm), và chính-quyền đang
chuẩn-bị cho một đợt ăn cắp vàng và đô-la của dân… nghĩa là tuyệt vọng!
Trong khi đó thì Trung-Cộng đang ép cho đến tắc thở!
Chưa đủ
Trong thế này, ông Dũng đang tìm cách gỡ bí. (Ta không nên tin những nguồn
tin cho rằng giữa các ông Dũng và ông Sang, ông Trọng đang có những chia rẽ trầm
trọng!) Song cũng phải nói ngay là một lời tuyên-bố như của ông hôm rồi vẫn chưa
đủ–dù như sự tương-đối yên lặng của Bắc-kinh trước lời tuyên-bố đó cũng chứng tỏ
là nước bước mới của ông đang có hiệu-ứng, làm cho Trung-Cộng khá lúng túng,
chưa biết trả lời làm sao.
Điều cần làm hơn nữa là để có hậu-thuẫn từ người dân, ông và những “đồng-chí”
của ông cần bắt chước Miến-điện để mà nới lỏng dần chế-độ, đưa 90 triệu dân sớm
đến một chế-độ dân-chủ thực-sự, có nhân-quyền, có tự do báo chí và ngôn-luận, có
tự do hội họp và quyền thành-lập hội-đoàn, đoàn-thể, công-đoàn để có thể đi đến
một chế-độ dân-cử đích-thực trong đó người dân, trong vài ba năm, có thể có được
những cuộc bầu cử lương thiện nhằm chọn những đại diện xứng đáng cho 90 triệu
dân–đưa đất nước vào một con đường xán lạn.
(29.11.2011)