"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Freitag, 27. August 2010

“Yêu nước” – một từ đáng ghét

“Yêu nước” là một động từ đáng ghét. Tự thân nó, động từ “yêu nước”, cũng bình đẳng như các động từ khác, nhưng nó trở nên đáng ghét khi có một số người thường nhân danh nó, lợi dụng nó.
“Yêu nước” là một khái niệm trìu tượng. Yêu nước không thể cân đo cụ thể: “Mày yêu nước có một kí, tao yêu nước những một kí mốt…”


Yêu quê hương xứ sở là một thuộc tính của con người. Có ai từng đi xa không một lần rưng rưng nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn? Và yêu quê hương xứ sở có phải là yêu nước?

Tình yêu nước của một bác nông dân chân đất mắt toét với một ông Tổng thống, ai lớn hơn ai? Không thể trả lời câu hỏi này. Vì đó là câu hỏi ngớ ngẩn!

Người nông dân một nắng hai sương trên cánh đồng của họ, và tự nhiên họ sẽ yêu cánh đồng ấy một cách sâu sắc mà không cần tới một bài học luân lí nào. Cái sự yêu nước của người nông dân này là một tình yêu mộc mạc và đáng tin.

Ngài Tổng thống và các quan chức chính phủ – theo cách hiểu hời hợt, và theo tuyên truyền của giới truyền thông, đặc biệt là truyền thông độc tài – là những “nhà yêu nước” lớn. Nhưng sự thật không như thế. Ngài tổng thống yêu quyền lực của ông ta trước tiên. Điều này cũng không xấu. Làm chính trị cũng gần đồng nghĩa với khát vọng quyền lực. Nhưng người dân sẽ được nhờ nếu ngài Tổng thống quán triệt đầy đủ tinh thần “Quyền lực cao = Trách nhiệm lớn” và người dân càng được nhờ hơn nếu ông ta là người có tài. Người ta không cần các chính khách “yêu nước” bằng mồm. Tinh thần trách nhiệm cao cộng tài năng (nếu có) sẽ là minh chứng cho lòng yêu nước.

Trở lại chuyện đáng ghét của động từ “yêu nước”. Nó thật đáng ghét khi người ta nhân danh nó, lợi dụng nó để biện minh, tuyên truyền, cho những việc khuất tất không hề liên quan gì tới tình yêu nước.

Thật đáng ghét khi mồm hô yêu nước mà tay bòn rút của công!

Thật đáng khinh khi luôn cho rằng mình yêu nước hơn người khác, và những người có tư tưởng khác mình là không yêu nước.

Thật đáng ghê tởm và phỉ nhổ khi chém giết đồng loại nhân danh yêu nước.

Và vân vân…

Tóm lại, yêu nước là một tình cảm tự nhiên, không cần hô hào. Và, đừng nên tự hào “ta yêu nước”!

Tinh thần thượng tôn pháp luật, sống và làm việc theo pháp luật. Và pháp luật ấy phải được xây dựng dựa trên cái nền hiến pháp thể hiện tuyệt đối ý chí người dân. Có được như thế, tất cả chúng ta sẽ là những người yêu nước. Khi đó, động từ yêu nước sẽ không bị lợi dụng, và nó sẽ không còn đáng ghét!

Nguồn: Blog Bulldog