Người Buôn Gió
Cộng sản vốn là giống dối trá,
lường láo, bịp bợm: Ngay cả trong ngôn ngữ chúng cũng tráo trở bịp bợm
trong cách dùng từ ngữ để đánh lận con đen, chẳng hạn thay vì độc tài,
chúng nói tráo lại là chuyên chính, khiến nhiều người Việt cứ bì lừa bịp
rằng đảng cộng sản là tốt đẹp vì họ không hiểu thấu ý nghĩa đích thực
của "chuyên chính". Cũng vậy thay vì nhà tù thì cộng sản lại nói là Trại
Cải Tạo như là một uyển ngữ.
Vậy, đi cải tạo là
đi gì? Nhiều người vẫn nghĩ là đi cải tạo thì nhẹ hơn đi tù, đi cải tạo
là ngồi trong lớp học về đạo lýđược các cán bộ tận tâm, có tấm lòng, tức
là
những thầy giáo trong bộ quần áo công an. Giảng và cư xử với học trò
với những tấm lòng yêu mến, cảm hóa học trò bằng tình nghĩa để sau này
các học trò trở thành người tốt. Những câu chuyện thường có trên mặt báo
nhất là những số báo Tết cuối năm về ơn nghĩa của người thầy, người
quản giáo trong trại giam. Thêm hình ảnh người học trò giờ đã có cuộc
sống thành đạt, có ích cho xã hội. Thật ra thì những người tù trở về
sống đời lương thiện là rất ít số với những số tái tù.
Làm người lương thiện ở Việt Nam khó hơn
làm tiến sĩ cả vạn lần. 100 người bảo vệ luận án tiến sĩ hầu như đạt cả
100. Nhưng 100 thằng tù mà trở về xã hội, may lắm chỉ có 1 hay 2 thằng
trở thành người tử tế, nghĩa là tìm công việc tử tế sống cuộc đời lương
thiện đến cuối đời. Nếu bạn không tin, bạn hãy nhìn quanh nhà bạn xem
những thành phần đi tù, đi cai nghiện có bao nhiêu người trở thành người
tử tế. Sau đó bạn hãy phản bác lại tôi chưa muộn.
Trại cải tạo và nhà tù là một. Nhà tù thì
có hai loại, nhà tù giam cứu và nhà tù cải tạo. Nhà tù giam cứu là giam
phạm nhân còn đang trong giai đoạn điều tra củng cố hồ sơ, cáo trạng,
hay phạm nhân đã kết thúc hồ sơ chờ tòa xử. Sau khi có án phạt của tù ,
phạm nhân từ trại giam cứu đợi có đợt là chuyển đến trại tù cải tạo. Còn
phạm nhân đi theo diện cải tạo là do chính quyền địa phương xét thấy hư
hỏng nhiều lần, nhưng chưa có lần nào đủ để đưa ra tòa kết án tù thì họ
đề nghị cho đi cải tạo. Hư hỏng theo kiểu chính quyền đánh giá thì vô
cùng, nhiều khi chỉ ngồi hàng nước tán láo, thấy cán bộ không chào, tóc
tai quần áo nhìn ngứa mắt, tụ tập đàn đúm ôm đàn
ca hát cũng đủ yếu tố đi cải tạo. Đi cải tạo thì thời hạn tính theo
từng lệnh, trước kia là lệnh cải tạo thường là 5 năm, giờ xuống 2 năm.
Nếu trong trại cải tạo mà chưa được ưng lòng cán bộ, thì chuyện giữ thêm
lệnh tiếp theo và tiếp theo nữa là thường tình. Bởi vậy nhiều tù cải
tạo mòn mỏi quá, tiếc nuối than rằng thà cứ phạm tội còn có hạn tù, còn
có ngày về. Chứ đi cải tạo thì mịt mù ngày về quê mẹ luôn.
Ở trại cải tạo chuyện học viên ngồi trên
bàn ghế, thầy giáo giảng bài là chỉ có trong phim tuyên truyền. Chứ con
người mới CNXH là phải lao động, lao động, lao động mới cải tạo được
thành người lương thiện. Cho nên ở nhà tù cải tạo chỉ có công việc duy
nhất là lao động đủ mức khoán là thước đo duy nhất đánh giá sự tiến bộ
của phạm nhân. Thời bao cấp trại cải tạo chỉ chú trọng đến việc giam giữ
tù nhân, lao động không nặng nề lắm, bởi thời cuộc lúc đó thì cũng chả
có việc gì mà làm. Ngoài xã hội công nhân đi làm cũng vật vờ, có máy
móc, có phát triển nhiều đâu mà có việc để làm. Sau này thời mở cửa từ
năm 90 trở đi, xã hội mở mang tạo ra nhiều
công việc, cần đến nhiều nguồn nhân lực xã hội. Người ta nhận thấy các
tù nhân ( tù có án và tù cải tạo) là một nguồn lao động khổng lồ đầy
tiện lợi, Việc tái đầu tư vào lực lượng lao động này rất rẻ mạt, một năm
2 bộ quần áo, mỗi tháng mươi cân gạo, mươi cân rau và vài lạng thịt.
Ở trung tâm trại cải tạ người ta chỉ giữ
lại một vài đội tù như đội bếp, đội vệ sinh, đội rau xanh, đội đan lát,
mộc để làm cảnh cho các đoàn tham quan đến chiêm ngưỡng. Thường những tù
cải tạo ở đội rau xanh, vệ sinh là tù mà gia đình đã lo lót hay có quan
hệ. Những tù này có điều kiện gia đình khá giả, lao động nhàn lại có đố
tiếp tế nên họ sạch sẽ, có da có thịt hơn. Khách tham quan , đoàn công
tác đến nhìn đều tấm tắc khen trại cải tạo chăm lo đời sống phạm nhân
tốt….
Nhưng cuộc sống thật của trại cải tạo ở
đằng xa hơn đó vài cây số hoặc vài chục cây. Đó là những khu, những đội
lẻ. Nơi mà trại cải tạo nhận hợp đồng với những công ty, cá nhân bên
ngoài để lấy việc cho tù nhân làm. Nếu những việc có thể gia công tại
trại, nhận vật liệu về gia công rồi chuyển lại cho cơ sở kinh doanh thì
được làm gần trại. Còn những viêc mà đối tác đòi hỏi làm tại nơi của họ
thì trại cải tạo lập ra những đội tù lẻ, có quản giáo, lính gác đi kèm
đến hiện trường làm việc, trường hợp này thường là lò gạch, bến phà, mỏ
đá. Làm ở những nơi này tù khổ nhất, vì lao đông nặng nhọc, mọi quyền
hạn đều tất ở trong tay quản giáo và đám
lính vũ trang. Quản giáo lại được doanh nghiệp thưởng thêm nếu đốc thúc
tù làm đủ hay vượt năng suất, hoặc quản giáo là người trực tiép ký hợp
đồng nhận việc với doanh nghiệp, với phía trại cải tạo thì quản giáo
cũng nhận mức khoán trên đầu phạm nhân. Ví dụ quản giáo nhận 50 phạm
nhân thì mỗi tháng nộp về trại 50 đồng.
Còn chuyện quản giáo ký với
doanh nghiệp về số lượng sản phẩm hoàn thành thu lại bao nhiêu , chênh
lệch thế nào…thì là chuyện quản giáo với doanh nghiệp thuê lao động.
Tù có án và tù cải tạo ở chung với nhau,
mức sống, lao động như nhau. Đều trong hoàn cảnh cải tạo như vậy. Cho
nên nhiều tù cải tạo vẫn chửi câu cửa miệng rằng.
- Đời có lắm thằng ngu, bố đi tù nó bảo đi cải tạo.