Nguyễn Thị Thanh Bình (danlambao)
đừng bảo tôi tình yêu này
tuyệt vọng
con khóc cha, người lạc mẹ, đời nhập nhằng lưỡi sóng biển Đông
mình thất lạc nhau,
chúng thất lạc chính mình
xứ sở lạc đầy kẻ lạ phố đông
tôi vẫn đi tìm cơn mộng
Đừng nói lý do
làm anh tuyệt vọng
tôi không buồn nghe... tôi chỉ muốn...
bẻ gãy chấn song
nơi tôi đang tập sống, trời xanh
chừng giấu mặt
chiếc nón định mệnh
tan vỡ cả cầu vồng
đừng hỏi tôi vì sao
không tuyệt vọng
khuyết cầu vồng vẫn níu chân trời cong
tự chế lấy màu ngũ sắc
huyễn mộng
khi không thể
làm người
vô tổ quốc
đừng bắt tôi ca chi
bài tuyệt vọng
nỗi chiêm thành đồng vọng sầu vong quốc
tôi vẫn muốn
hát lên niềm hy vọng
lời chim quốc
vang vang
ngày tàn cuộc
đừng tưởng tôi
sợ hãi
mà tuyệt vọng
tôi không rúc đầu
như đà điểu vùi cát
cứ hãm hại tôi, nhân loại thế giới đại đồng
sẽ đến mà xem
vầng Đông hồng không tắt
đừng bảo tôi tình yêu này
tuyệt vọng
con khóc cha, người lạc mẹ, đời nhập nhằng lưỡi sóng biển Đông
mình thất lạc nhau,
chúng thất lạc chính mình
xứ sở lạc đầy kẻ lạ phố đông
tôi vẫn đi tìm cơn mộng
Việt Nam: ngàn đời nghe biển hát tự do
đừng dọa dẫm yêu nước là tuyệt vọng
đứng dậy đi... đứng dậy làm người trong trời cao đất rộng
anh hùng ở đâu sao chỉ thấy
những chú dế gãy càng
không bước nổi
xuống đường
có phải ai mà chẳng một lần
mong được chết đẹp như sao băng
đừng nhắc nữa
những trái tim tuyệt vọng
Phật đi kinh hành, Chúa xuống trần đêm đông
tôi gióng giả,
tiếng chuông của linh hồn tơ mỏng
tiếng chuông của ba miền giáo đường uất nghẹn lời nguyện thánh ca
tôi muốn hỏi Chúa:
quỷ sứ có linh hồn hay không
sao Chúa không mang thiên sứ về đánh thức
những linh hồn quỷ dữ mọc cánh mọc lông
kỳ thực
chúng đã bán đại hạ giá thứ linh hồn sót lại
và bán luôn từng phân vuông xứ sở mênh mông
vậy thì, giữa yêu thương và bạo lực
lẽ nào Chúa chỉ muốn loài người chọn yêu thương
dù trong giờ tuyệt vọng
Chúa bác ái và Phật từ bi ơi,
sao muốn được hòa bình chung sống
thế giới tiếp tục sửa soạn vũ khí đánh nhau
sao lòng tự trọng và niềm tự hào dân tộc
vẫn là thứ khí giới tự vệ của một phụ nữ yếu mọn,
và của một con người
mà điều này tuồng như bất hạnh đến hổ ngươi
thật tình tôi đâu muốn phải rơi vào tuyệt vọng
không tuyệt vọng nhưng vẫn không kỳ vọng
nơi những cái chuồng bò
bọn chúng chỉ giỏi sơn phết
cho (ngu) rực rỡ một màu đỏ.
(viết thay lời
những tù nhân lương tâm, đặc biệt những nữ lưu làm tôi ngưỡng mộ: Bùi
Thị Minh Hằng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần...)