"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Donnerstag, 24. November 2011

Các Khía Cạnh Tình Dục Trong Truyện Kiều

BS HỒ ĐẮC DUY –TÔ KIỀU NGÂN

Trong lúc trà dư tửu hậu, nói chuyện ca dao, văn chương trong tình duc, thì một anh bạn có đưa ra cho tôi câu hỏi qua mấy câu thơ mà Tú Bà dạy cho nàng Kiều:

Này con thuộc lấy nằm lòng
Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề
Chơi cho liễu chán hoa chê
Cho lăn lóc đá cho mê mẩn đời 

Thế nào là "vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề"?

Trong lịch sử thì Tính dục được loài người nghiên cứu, viết ra, đã từng lưu hành ở khắp nơi, qua mọi thời đại như Kama-Sutra (Ấn Độ), Nhục Bồ Đoàn, Đạo Ma Mật Truyền, Ngọc Phòng Bí Kiếp (Trung Hoa), trong Đại Viết Sử Ký Toàn Thư, Khâm định Việt Sử Thông Giám Cương Mục cũng đã nói đến trường hợp của Hoàng Đế Trần Dụ Tông (1325) vua Lê Uy Mục... còn trong các sách y học của Tuệ Tỉnh, Hải Thượng Lãn Ông, Nguyễn Đình Chiểu của nước ta các y sư đó cũng đã đề cập đến và đưa ra phương thuốc điều tri.

Là một người nghiên cứu về tình dục tôi cũng phải chới với vì câu hỏi này. Câu chuyện của Truyện Kiều là một câu chuyện đời thật hay là nàng Kiều là một nhân vât hư cấu, dù thật hay hư cấu thì cũng phải giải thích thôi.

Hiện tại thì người ta quan niệm rằng, tình dục là một khoa học nghiên cứu về tính dục của con người, một bộ môn vừa thuộc khoa hoc xã hôi nhân văn vừa thuộc Y Học, nó giúp cho con người hiểu biết thêm về các vấn đề liên quan đến các hoạt động tình dục, học nghệ thuật kềm chế, giải tỏa những ức chế, dễ làm cho cuộc sông tốt đẹp hơn, thoải mái và hạnh phúc hơn.

Bản chất của tính dục thì có một. Cảm quan tính dục thì khác nhau, tuỳ cách tuỳ người, tuỳ thời. Vì thế muốn cặn kẽ vấn đề tình dục trong một tác phẩm văn chương tuyệt tác như Truyện Kiều quả thật rất khó. Không biết khi viết tác phẩm Truyện Kiều thì đại thi hào Nguyễn Du có nghiên cứu sách Tố Nữ Kinh không, một quyển sách về Tình Dục của Trung Quốc được viết từ thế kỷ thứ 5 mà thời bấy giờ người ta gọi là Dâm thư. Có lẽ Nguyễn Du, một người uyên bác như thế, hẳn đã có liếc mắt xem qua vì "7 chữ và 8 nghề" đều có thấy nói đến trong sách ấy.

"Bảy chữ, tám nghề" là những mánh khóe, thủ đoạn mà Tú bà dạy cho nàng Kiều khi ở lầu xanh thuộc nằm lòng để áp dụng phải làm sao cho khách làng chơi mê mẩn mà đổ hết bạc tiền, tiêu hết cơ nghiệp vào trò chơi hương phấn mà người thủ lợi là Tú bà.

Ta có thể lý giải "vành ngoài" là nghệ thuật khiêu gợi bằng ngôn ngữ, tình cảm, nói năng, hát xướng bằng những cái liếc mắt đưa tình, bằng những ôm ấp nhẹ nhàng nũng nịu, một loại yêu đương da diết đam mê tột cùng. Còn " vành trong" là nghệ thuật chăn gối.

Bảy chữ thuộc "vành ngoài", gồm:


  • Khốc: Có nghĩa là khóc, dùng nước mắt để làm động lòng thương cảm của khách làng chơi. Phải khóc lóc như thật để chứng tỏ mình thành tâm, thiệt ý. Tú bà đã dạy Kiều dùng nước gừng sống tẩm vào khăn tay để lau nước mắt thì nước mắt sẽ không khô mà còn tuôn ra như suối.
  • Tiễn: Có nghĩa là cắt. Rủ khách cùng mình mỗi người cùng cắt một mớ tóc, kết thành một sợi rồi chia cho nhau buộc vào hai cánh tay, làm lể "kết tóc" biểu tỏ thủy chung bền chặt, khách sẽ tưởng là mình chân thành mà không nỡ bỏ.
  • Thích: Có nghĩa là đâm, chích. Lấy cây trâm chích vào cổ tay hay trên bắp đùi mấy chữ "Thân phu mỗ nhân" (chàng chính là người chồng thân yêu), khách thấy vậy càng thêm yêu quý, tin tưởng ta.
  • Thiêu: Có nghĩa là đốt, dùng hương đốt vào sáu huyệt của chàng và nàng. Sau khi thề thốt, cả hai áp người vào nhau cùng đốt các huyệt trên bụng, trên cánh tay, cổ tay. phải là người cao tay ấn mới xữ dụng thủ pháp này.
  • Giá: Có nghĩa là cưới hỏi làm vợ chồng. Sau khi điều tra biết khách là kẻ giàu có thì thủ thỉ, rủ rê, bàn chuyện cưới nhau. Tất nhiên khách muốn cưới thì phải bỏ ra một số tiền lớn để chuộc mình ra.
  • Tẩu: Có nghĩa là chạy. Đây là kế "đà đao". Nếu thấy dan díu đã lâu, khách hết tiền, muốn chuộc không có tiền mà muốn chơi cũng không còn tiền đâu chơi tiếp thì chỉ còn cách tống khứ khách đi cho rảnh. Lúc ấy phải giả vờ rủ khách đi trốn, hẹn giờ hẹn chỗ nhưng không đến, đánh tiếng cho lính đi bắt kẻ bỏ trốn, thế tất khách phải sợ mà… trốn thật.
  • Tử: Có nghĩa là chết. Chết giả chứ không phải chết thật. Thề thốt cho họ tin là mình yêu họ, chỉ biết có họ thôi, nếu không tin thì chết ngay tại chỗ, trước mắt cho chàng thấy. Nếu biết y có thê thiếp rồi, không thể lấy mình được thì càng làm già đến độ rủ y "cả hai cùng chết hơn là chẳng lấy được nhau!". Lúc đó, có tán gia bại sản, đem hết bạc tiền ra dâng cho mình, y cũng không tiếc.

  • Tám nghề thuộc "vành trong" gồm những động tác, tư thế tạo khoái cảm nhục dục cho khách làng chơi, theo thư tịch cổ thì Cửu Pháp có mục đích dưỡng sinh còn Tam Thập Pháp trái lại là những vị thế rất cơ bản trong sinh hoạt tình dục lấy sự khoái cảm làm mục đích chính.

    Đó là 8 tư thế cơ bản như : chính thường vị , thân triển vị, cao yêu vị, khuất khúc vị, nữ thượng vị, phản vị, kỵ thừa vị và ngọa chiếu vị cho những biến thế sau:

    Tự trù mâu (Quấn quít, nam nữ quyện lấy nhau), Thân khiển quyển (nam, nữ thân mật nắm tay nhau vuốt ve), Bạo tự ngư, Kỳ lân giác,Toản mặc cẩm, Long uyển chuyển, Ngư tỉ mục,Yến đồng tâm, Phỉ thuý giao, Uyên ương hợp, Không phiên diệp, Bối phi cưu, hoàng ngạc túc, Mã dao đề, Bạch hổ thắng, Côn kê lâm trường, Miêu thử đồng huyệt.....

    Có người giải thích "vành trong 8 nghề" của Tú Bà là các tư thế giao hợp như sau


  • 1. Kích cổ thôi hoa (đánh trống giục hoa)
  • 2. Kim liên song tỏa (sen vàng khóa chặt hai vế)
  • 3. Đại triển kỳ cô (mở tung cờ trống)
  • 4. Màn đã khinh xao (chậm đánh khẽ rung)
  • 5. Khẩn soan tam trật (ôm chặt ba chân)
  • 6. Tả chi hữu trì (tay mặt ôm, tay trái giữ)
  • 7. Tả tâm truy hồn (khóa lấy tâm, theo dõi thần hồn)
  • 8. Nhiếp thần siểm tỏa (thu hết tinh thần làm ra vẻ dún dẩy)
  • Lối giải thích này e rằng không phù hợp, bởi các tư thế hoạt đông tình dục có thể là 30, 36 hay 72 tư thế khác nhau, nhưng nó chỉ là biến hóa từ 8 tư thế căn bản mà Tú bà có thể coi như một tay uyên bác trong lãnh vực này, chi cần thành thạo 8 tư thế đó thì nó sẽ là thiên vạn hóa.

    Tóm lại đây là những ngón nghề thuộc giới "chẩn thượng" (trên gối) ám chỉ giới làng chơi. Mỗi nghề trên áp dụng cho mỗi loại khách, mỗi loại nguời, cũng tùy theo khách là người nhỏ yếu hay lớn con, dai dẳng, người nôn nóng, sôi nổi, hay xìu xìu, ển ển của bệnh nhân bị bệnh Liệt Dương, bất lực hay xuất tinh sớm, cũng đều có thể điều trị theo cách giao hợp theo các tư thế…

    Khách đã vào Lầu Xanh thì các cô gái phải làm thỏa mãn đòi hỏi của khách chơi trong quan hệ tình dục. Cho dù khách là một người bi bệnh liệt dương mà nếu thỏa mãn dược tình dục thì số tiền mà Tú Bà thu vào không kể xiết.

    Tú Bà đã nói với Kiều như sau:
  • Khi khóe hạnh khi nét ngài
  • Khi ngâm ngơi nguyệt khi cười cợt hoa
  • Đều là nghề nghiệp trong nhà
  • Đủ ngần ấy nếp mới là người soi
  • Dạy cho nàng Kiều biết phối hợp một cách nhuần nhuyễn và sáng tạo pha lẫn với nổi đam mê, tình yêu và nghệ thuật chăn gối quả thật Tú Bà là môt tay bản lãnh trong xử lý các tình huống rắc rối trong tình dục của mọi loại khách làng chơi. Và diều đó nếu áp dụng trong đời sống vợ chồng thì có lẽ sẽ không có những vụ ly hôn ly dị hay ngoại tình vì những trục trặc do không đồng bộ trong hoạt động tình dục gây nên.