Lê Nguyên Hồng (CTM)
Tại nghị trường Quốc hội Việt Nam hôm 17/11/2011 vừa qua đã nổ ra một
cuộc đấu lý khá căng thẳng giữa một mình ông Dương Trung Quốc và rất
đông các ông bà nghị là đảng viên Đảng Cộng Sản (ĐCS) đương chức đương
quyền khác, về vấn đề có nên xây dựng Luật biểu tình hay không.
Đáng kể phải kể đến phát biểu của ông Hoàng Hữu Phước – đại biểu
thuộc khu vực Sài Gòn – nêu ý kiến rằng: “đề nghị Quốc hội loại bỏ luật
lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật”. Đây chính là những
phát biểu xuất phát từ căn bệnh “Sợ biểu tình”. Vậy biểu tình có đáng
sợ cho nhà cầm quyền hay không? Nhân dân có cần nó hay không? Người đấu
tranh có nhờ nó mà lật đổ được một thể chế chính trị hay không? Chúng ta
sẽ tìm hiểu ở phần cuối bài viết này…
Vẫn biết nghị trường Quốc hội từ mấy chục năm nay chỉ là nơi để cho
các đảng viên ĐCS tự nhận về chuyện họ “đại diện cho nhân dân” diễn trò.
Nhưng dù sao, một vài khóa Quốc hội gần đây, trong số họ - dù là vô
cùng ít - cũng còn có một vài người dám nhìn vào sự thật, như các ông
Nguyễn Minh Thuyết, Nguyễn Lân Dũng, Dương Trung Quốc vv…
Nhắc đến ông Phước, chúng ta cũng nên điểm sơ qua về tiểu sử cá nhân
của ông nghị mới toanh này: Ông Hoàng Hữu Phước quê Nam Định, là tổng
giám đốc công ty thương nghiệp Mỹ Á ở Sài Gòn, cựu giảng viên tiếng Anh
tại Trường cao Đẳng Sư phạm Sài Gòn. Hèn gì mà ông Phước đã lấy câu
tiếng Anh “demonstration” để diễn giải thuật ngữ “biểu tình” của tiếng
Việt…
Tuy chỉ biết vài câu xã giao tiếng Anh, nhưng người viết bài này đã
xin ý kiến của một chuyên gia tiếng Anh, và được trả lời là, chuyện
chuyển ngữ giữa các ngôn ngữ rất ước lệ. Bản thân từ “demonstration” có
nhiều nghĩa, như “sự thể hiện, sự biểu hiện”, “sự chứng minh, thuyết
minh”, “cuộc biểu tình, cuộc biểu tình tuần hành, cuộc biểu dương lực
lượng”, “cuộc thao diễn” (quân sự). Vậy là người Việt, tốt nhất ta cứ
hiểu theo nghĩa tiếng Việt, “biểu tình” nghĩa là công khai biểu lộ, cùng
thể hiện tình cảm (yêu, ghét - ủng hộ, chống đối) về một việc, một điều
gì đó, do một nhóm người không hạn chế về số lượng, tham gia tự phát
hoặc có tổ chức. Vậy là đủ! Dùng tiếng Anh trong trường hợp này là hành
vi cố tình bóp méo tiếng Việt…
Theo ông Phước, điều mà nước ta (tức VN) đang cần là “những quy định
về đức tin, về tuần hành đông người”. Đây lại thể hiện một tư duy phi
chính trị của ông Phước. “Những quy định về đức tin” là thuật ngữ chỉ
dành cho các tôn giáo hoặc vấn đề tâm linh nói chung. Nói đến chính trị
người ta nói đến lý tưởng hoặc niềm tin, chứ không bao giờ dùng chữ “đức
tin”. “Tuần hành đông người” chỉ là một cuộc di chuyển của một lượng
đông, hoặc rất đông người tham gia. Trong một phạm vi nào đó thì “tuần
hành” chỉ là một hình thức của biểu tình mà thôi. Nhưng trên thực tế có
rất nhiều cuộc tuần hành không hề mang tính chất biểu tình.
Tiếp theo, ông Phước khẳng định: “Nếu lấy ý kiến người dân, đa số sẽ
không ủng hộ Luật biểu tình, vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ gây ra
biến loạn”. Câu này cũng lại phi chính trị nốt, và còn có thể là căn
bệnh Duy ý chí nữa, vì chưa hề có một cuộc “lấy ý kiến người dân” nào,
mà ông nghị Hoàng Hữu Phước đã dám nói chắc như… cục gạch, rằng “đa số
sẽ không ủng hộ”. Ông cũng không giải thích được “bản chất dễ bị tổn
thương” là gì, và “dễ gây ra biến loạn” vì lý do gì? Nếu trong một cuộc
biểu tình nội dung nhằm ủng hộ chính sách của nhà nước cầm quyền chẳng
hạn, thì có thể “dễ bị tổn thương” và “dễ gây ra biến loạn” hay không?
Cuối cùng ông Phước kết luận là: “biểu tình hầu hết đều biến thành
bạo loạn và làm ô danh đất nước”, sau những bằng chứng được ông coi là
“hùng hồn” về các cuộc biểu tình ở Anh và Mỹ gần đây. Xin được phản biện
một câu rằng: Pháp luật của bất kỳ một nước nào cũng không thể loại trừ
được mọi hành động phạm pháp, nó chỉ xuất hiện để điều chỉnh hành vi,
sau khi hoặc trong khi tội ác diễn ra mà thôi. Trên thực tế, các hành vi
phạm tội ngoài xã hội còn có quy mô lớn hơn những hành động manh động
của một vài người biểu tình qúa khích mất tự chủ rất nhiều. Đó là còn
chưa kể đến bàn tay phá họai của những kẻ giấu mặt trà trộn vào đoàn
biểu tình để thủ tiêu không khí ôn hòa trước đó…
Để chốt lại vấn đề, ông Phước cho rằng “ Việt Nam chưa phải là một
cường quốc để đài thọ cho sự ô danh”. Câu này ông ám chỉ Hoa Kỳ và Anh
Quốc, thì đó là quyền của ông. Nhưng nếu biểu tình là ô danh thì hàng
ngàn những cuộc biểu tình từ ngày 2/9/ năm 45 đến nay trên khắp cả nước,
do nhà nước cầm quyền tổ chức, mà đại diện là các cơ quan đoàn thể của
ĐCS, đều là sự ô danh hết cả hay sao? Ấy là chưa kể đến hàng chục cuộc
xuống đường của phật tử, học sinh sinh viên, tiểu thương Miền Nam trước
năm 1975 đòi chế độ Việt Nam Cộng Hòa phải thực hiện nhiều yêu sách, mà
đứng đằng sau những cuộc biểu tình đó toàn là các cán binh Miền Bắc .
Vậy theo cách hiểu (cũng lại phi chính trị ) của ông Phước, thì đó đều
là những sự ô danh hay sao?!