 
 “…Sự thật là đảng  cộng sản dù có nhận thấy bắt buộc phải đổi mới cũng không thể đổi mới  được nữa. Nó đã phân hóa ở mức không thể phục hồi…”
Thế giới bước vào năm 2011 mà vẫn chưa ra khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế đã bắt đầu từ 2007.
Đó là vì cuộc khủng hoảng này không chỉ  đơn thuần là một cuộc khủng  hoảng kinh tế, càng không phải chỉ là một  cuộc khủng hoảng tài chính và  ngân hàng. Nó là một cuộc khủng hoảng của  mô hình chính trị thế giới hậu  cộng sản trong đó các nước dân chủ phát  triển tiêu thụ nhiều hơn hẳn  sản xuất, chấp nhận thâm thủng ngoại  thương quá đáng và để mặc cho các  chế độ độc tài bóc lột triệt để công  nhân để xuất khẩu tối đa. Kết quả  là trong gần hai thập niên các nước  phát triển tiêu xài quá đáng trong  khi nhiều nước đang phát triển, nhất  là Trung Quốc, tiết kiệm quá đáng.  Tình trạng bệnh hoạn này dẫn đến bế  tắc và đang áp đặt một xét lại toàn  cầu trong đó các nước phát triển  sẽ phải thắt lưng buộc bụng trong khi  các nước đang phát triển phải  trước hết phải dựa vào thị trường nội địa  và vốn đầu tư của chính mình.  Nó đặt mọi quốc gia trước bài toán khó  khăn là làm thế nào để cân bằng  ngân sách mà không gây thương tổn cho  hiệu năng kinh tế và an sinh xã  hội. Thử thách này chỉ những quốc gia có  đồng thuận dân tộc mạnh để  chấp nhận những hy sinh và cố gắng chung mới  có thể vượt qua được.
Trong bối cảnh thế giới khó khăn này  tình trạng của Việt Nam lại càng bi  đát hơn. Chúng ta không chỉ có  những vấn đề của những nước đang phát  triển mà còn có cả những vấn đề  chỉ có ở những nước giàu. Chúng ta nghèo  một cách hổ nhục, thu nhập  trung bình của một người Việt Nam chỉ bằng  1/10 mức trung bình thế  giới, nhưng lại tiêu xài hoang phí do sự kiện  của cải tập trung trong  tay một thiểu số huênh hoang. Kinh tế của chúng  ta là một kinh tế hướng  ngoại dựa trên xuất khẩu nhưng chúng ta lại nhập  siêu liên tục ở mức  báo động: 15% GDP. Đảng cộng sản quả thực đã quản  lý kinh tế một cách  tệ hại khó tưởng tượng. Mọi quốc gia đều gặp khó  khăn và phải xét lại  nhưng Việt Nam lại càng phải xét lại triệt để và  toàn diện hơn. Không  đổi mới được trong một hoàn cảnh bắt buộc phải thay  đổi như vậy tương  đương với tự sát.
Năm 2011 cũng bắt đầu với đại hội 11 của  ĐCSVN và là dịp để đảng này  chứng tỏ nó hoàn toàn không có khả năng  thích nghi để tồn tại. Các tài  liệu căn bản được soạn thảo cho đại hội –  cương lĩnh chính trị, báo cáo  chính trị và kế hoạch kinh tế xã hội –  đều là những tài liệu nhàm chán,  ngây ngô và lạc điệu đến độ người ta  phải tự hỏi đảng cộng sản có còn  trí khôn không và nghĩ mình đang sống ở  thời đại nào.
Sự thật là đảng cộng sản dù có nhận thấy  bắt buộc phải đổi mới cũng  không thể đổi mới được nữa. Nó đã phân hóa ở  mức không thể phục hồi. Cụ  thể là chỉ còn vài tuần lễ là đến ngày khai  mạc đại hội nhưng đảng vẫn  chưa có nổi đồng thuận về một Tổng bí thư  mới và một Bộ Chính Trị mới.
Đảng cộng sản đã lột xác nhiều lần, từ  một đảng lý tưởng và lãng mạn đầu  thập niên 1930, nó đã biến thành một  đảng khủng bố sau 1945, rập khuôn  theo mô hình Liên Xô sau 1975, rồi  hóa thân thành một đảng mafia cướp  đoạt nhà đất và bóc lột trắng trợn  công nhân và nông dân. Đó là thời kỳ  mà đảng cộng sản còn đủ gắn bó và  quyết tâm để thay đổi, dù chỉ là thay  đổi để tồn tại chứ không phải vì  quyền lợi của đất nước. Thực tế hiện  nay là đảng cộng sản đã mất hết  khả năng thích nghi. Đại hội 11, và năm  2011, sẽ là khởi điểm của giai  đoạn sụp đổ.
Thông Luận
Thông Luận số 253, tháng 12/2010
Thông Luận số 253, tháng 12/2010
 
