Nếu mỗi công dân chúng ta mơ về một Việt  Nam được tôn trọng bởi tính trung thực, bởi lòng yêu thương con người, bởi những  con tàu ra đại dương, bởi những tàu vũ trụ và chúng ta kiên trì hành động với  tinh thần của ông thợ mộc và con cháu ông thì 50 năm sau một công dân của một  đất nước nào sẽ gọi tên Việt Nam với sự thán phục và tôn trọng như chúng ta gọi  tên Hàn Quốc và Nhật Bản như bây giờ.
LTS: "Ngồi  trên núi vàng, sao Việt Nam vẫn nghèo?" trong khi Hàn Quốc, cũng xuất phát  điểm như ta, nghèo tài nguyên như ta, giờ đã là cường quốc? Câu hỏi này đã đánh  động đến tâm thức của nhiều bạn đọc. Bài viết dưới đây của độc giả Nguyễn Quang  Thạch, cố gắng trả lời câu hỏi này từ quan điểm riêng của mình, thông qua những  quan sát từ đời sống. Có thể những quan sát này của tác giả chưa hẳn đã bao quát  và toàn diện, song cũng là một góc nhìn riêng đáng chú ý. Mời bạn đọc cùng tranh  luận.
Những câu hỏi mà Người quan sát đặt ra trong bài  Tại  sao, Hàn Quốc? tương tự những bậc đại trí của dân tộc cụ Phan Chu Trinh,  Phan Bội Châu, Nguyễn Văn Vĩnh... đã đặt ra trong thế kỷ trước. Các cụ đã nhận  diện ra những đặc tính xấu và yếu kém mà người Việt cần học người Nhật hay  phương Tây để thay đổi nó.
Tiếc thay, lý thuyết khai trí phục quốc và kiến  quốc của cụ Phan Chu Trinh đã không thể thành công khi một quốc gia nô lệ với  trên 95% dân số mù chữ. Cụ Nguyễn Văn Vĩnh đã hiện thực hóa ý tưởng của cụ Phan  Chu Trinh một cách khôn khéo và đồng tồn được với Pháp quốc gần 20 năm và đã tạo  nền tảng khai trí cho người Việt bằng đơn giản hóa chữ quốc ngữ cũng như phổ  biến tri thức cho nhân dân thời đó. Nỗ lực của cụ Vĩnh không "chết yểu" như cụ  Phan và di nguyện của cụ đã được tiếp tục từ năm 1945 khi chính phủ Cụ Hồ ra  đời.
Khởi nguồn từ phong trào bình dân học vụ với  những trí thức được Pháp đào tạo, chỉ trong một thời gian ngắn đã giúp cho hàng  triệu người biết chữ. Thành tựu to lớn từ phong trào bình dân học vụ và giáo dục  đại chúng đã giúp cho những tá điền và con cái họ biết chữ, có cơ hội học hành  lĩnh hội tri thức phục vụ kháng chiến sau này.
Cái được lớn nhất mà chế độ mới đã giành được là  tạo ra nền giáo dục đại chúng, ai ai cũng được học hành. Con cháu của những tá  điền làm việc cho gia đình tôi trước năm 1954 của thế kỷ trước bây giờ đã trở  thành kỹ sư, thạc sỹ và có người là tiến sỹ.
Tôi đã đặt câu hỏi nhiều lần tại sao trong thời  kỳ 9 năm kháng chiến chống Pháp và 20 năm chống Mỹ, mặc dầu dân trí rất thấp so  với bây giờ nhưng lại có đủ trí tuệ để chiến thắng với những đế quốc hùng mạnh?  Tại sao bây giờ số lượng kỹ sư, cử nhân và tiến sỹ nhiều gấp hàng chục lần ngày  xưa lại chưa góp phần đưa đất nước ngang bằng những nước vốn thiếu điều kiện  phát triển như Hàn Quốc, Singapore lúc trước...?
Thực tế trải nghiệm cuộc sống của một công dân  sinh ra sau chiến tranh, tôi thấy rằng đất nước chúng ta đã vượt trước năm 1945  nhiều lần nhưng chưa thể bứt phá theo đúng tiềm năng sẵn có mà ít quốc gia khác  có được với những nguyên nhân sau.
Chấp nhận sự  dối trá và cổ vũ ăn cắp, tham nhũng?
Bức tranh đám  cưới chuột và câu nói "quan tham dân gian" là những minh chứng phản ánh sự chấp  nhận và thừa nhận thói dối trá và cổ vũ cho thói ăn cắp và tham nhũng đã nằm  trong tâm thức dân chúng tự ngàn đời xưa.
Vậy còn thời nay thì sao? Bi kịch thay là nạn  tham nhũng đang được nhiều người dân từ công chức cổ cồn trắng, quan chức lẫn  người dân ngoài bộ máy hành chính, theo một cách nào đó, "cổ vũ" khắp nơi.
Xin đơn cử vài những hành động biểu thị sự cổ vũ  đó:
- Các cán bộ cấp trên xuống làm việc với cấp dưới  thường hoặc phải được đối đãi "tử tế" bằng tiệc tùng xa xỉ và phong bì mang  về.
- Bạn bè gặp nhau bằng các bữa tiệc và kẻ chi  tiền phần nhiều là những kẻ đục khoét tiền do dân đóng thuế thông qua các công  việc đáng lẽ phải làm để phục vụ cộng đồng. Đám bạn bè được chiêu đãi đang tán  dương và cổ vũ "tài ăn cắp" của ông bạn mình.
- Vào bệnh viện, ngoại trừ những người quá nghèo,  đều chấp nhận cống nạp cho bác sỹ để mong được chăm sóc theo đúng quy định, vân  vân và vân vân.
- Qua gặp cán bộ địa chính làm sổ đỏ cũng lại lót  tay chút đỉnh cho việc mau chạy....
Hành vi lẫn thói quen cổ vũ tham nhũng đã tạo  thành dây xích mà các móc xích vừa to lớn vừa bị ô xy hóa làm cho chúng ta khó  thấy được những giá trị thuần kim loại. Thói quen chấp nhận hành vi cũng như cổ  vũ tham nhũng đã và đang biến các sợi dây nhỏ mà chính chúng ta không nhận ra  thành những sợi dây lớn mà chính chúng ta không thể phá bỏ nó.
Thực trạng tham nhũng của đất nước ta hiện nay là  những siêu dây mà chỉ có thể phá bỏ nó khi mọi người dân coi trung thực là yếu  tố nghiễm nhiên của đời sống.
Không dám đối mặt với chính mình, thích tô vẽ  và háo danh
Giữa thế kỷ 19, người Nhật, một đất nước bị ảnh  hưởng khá nặng bởi tư tưởng Khổng Giáo đã dám đối mặt với thực tế là nhìn nhận  những khuyết thiếu của dân tộc họ để thay đổi. Người ta dám thừa nhận rằng người  Nhật có thần dân chứ không quốc dân Nhật, nghĩa là người ta thừa nhận sự thiếu  tinh thần dân tộc trong mỗi công dân. Khi đã nhận ra những khuyết thiếu của  chính mình nghĩa là người ta dám thay đổi chính mình và người Nhật đã phi Hán  hóa và thoát Á từ đó. Họ đã trở thành cường quốc.
Người Hàn Quốc từ thập kỷ 60 của thế kỷ trước  cũng đã thừa nhận sự yếu kém của mình và tìm đường đi cho mình với sự đồng thuận  trong phong trào Saemaul Undong, một phong trào đã đưa nông dân Hàn Quốc ra khỏi  đói nghèo và là nền tảng cho cuộc cách mạng cộng nghiệp.
Chính phủ Hàn đã xuất khẩu con người để nhập khẩu tri thức,  nghĩa là hàng trăm ngàn du học sinh, giáo sư đã sang Nhật, Mỹ và châu Âu để đi  "ăn mày tri thức" trong hơn 20 năm trời.
Việt Nam chúng ta thì sao? Chúng ta vẫn còn nặng  tâm lý và thói quen tô vẽ chính mình và không dám nhìn vào chính mình. Xin hỏi  có bao nhiêu công dân chúng ta dám thừa nhận mình kém, bao nhiêu lãnh đạo chúng  ta thừa nhận thực tế để thay đổi như anh hùng Kim Ngọc? Bao nhiêu người chỉ dám  nhận danh khi danh đấy là chính danh? Bao nhiêu người được tán dương là chuyên  gia hàng đầu trong ngành này ngành nọ nhưng xin hỏi cái hàng đầu kia có bán ra  chợ thế giới được không?
Có ấn tượng, ở nhà cha mẹ con cái tô vẽ lẫn nhau;  đến trường chúng ta tô vẽ những điều xa rời thực tế; đến cơ quan, sếp và nhân  viên tô vẽ nịnh bợ lẫn nhau.
Quan niệm "tốt khoe, xấu che" là một thứ sai lầm  vì cái xấu kia sẽ trở thành vô cùng xấu và lấn át hoặc giết chết cái tốt đẹp lúc  nào không hay.
Thiếu đoàn kết, ghen ăn tức ở
Thói xấu "trâu buộc ghét trâu ăn" ngày càng phát  triển. Câu chuyện 3 người Việt rơi xuống hố và cùng chết ở dưới hố là sự đúc kết  đáng để chúng ta phải suy ngẫm.
Chúng ta thường tự hào chúng ta đoàn kết nhưng  mỗi chúng ta còn ghen ăn tức ở, còn dối trá, còn thích tô vẽ và được tô vẽ, còn  thích danh hão...thì đoàn kết ở chỗ nào? Khi mỗi cá nhân còn muốn vơ cho mình  những thứ không chính danh thì làm sao chúng ta mong có được đoàn kết thực sự.  Có chăng, đó chỉ là cái vỏ đoàn kết che đậy sự chia rẽ bên trong.
Nhiều lý thuyết, kém hành động, yếu thực  hành
Những năm tháng làm công chức của tôi ở đâu cũng  nghe thuyết giảng về điều hay lẽ phải, được nghe những thứ cao siêu về kỹ thuật  cầu đường nhưng tiếc rằng các sản phẩm lại là những người công nhân và kỹ sư bám  hiện trường.
Rồi có nhóm người nữa thì suốt ngày ngồi chỉ  trích cái này cái kia nhưng bản thân chỉ có hành động nào để thay đổi thực trạng  mà họ chỉ trích.
Cái sự học mà không hành đang nhan nhản khắp mọi  nơi. Có kỹ sư cơ khi lên mặt dạy cho anh thợ hàn bậc 5 hàn dầm thép của cầu. Hãy  hàn như thế này, hãy hàn như thế kia. Đến khi anh thợ cầu đưa que hàn cho hàn  thì anh kỹ sư loay hoay cả tiếng đồng hồ không làm được..
Thiếu tiêu chuẩn sống
Thời phong kiến, người ta có tiêu chí sống rõ  ràng gồm Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín. Những tiêu chí này là giới hạn để mọi công  dân khi sinh ra và lớn lên cần hướng tới tiêu chuẩn đó. Hiện nay có cảm giác  hình như chúng ta đang thiếu vắng nhiều những tiêu chí đó. Nhiều khi, xã hội  đánh đồng sự thành đạt đồng nghĩa với giàu có và chức vụ. Khi sự giàu có và danh  vọng nằm ngoài giới hạn của đạo đức, lòng nhân ái và trách nhiệm làm người thì  đừng mong đất nước đó được tôn trọng.
Một đất nước có nhiều điều khuyết thiếu như  nêu trên liệu đất nước ta có thay đổi được không?
Tôi có đọc truyện "Người xây ngôi nhà trong giấc  mơ", chuyện dài nhưng tôi xin tóm lược như thế này:
Có người đàn ông ly quê 11 năm và đã học được  nghề mộc. Sau khi về làng, người thợ mộc lại tiếp tục hành trình 10 làm thuê  nhưng hầu như ông không lấy công bằng tiền mặt mà chỉ xin chủ nhà cho mình một  khúc gỗ dài ngắn khác nhau tùy theo công của mình. Đêm đêm, ông đục đẽo những  khúc gỗ thành từng bộ phận của ngôi nhà theo giấc mơ của mình chính xác một cách  tuyệt vời.
Mười năm sau ông dựng lên ngôi nhà mà người  thường mơ thấy cả trong những năm tháng đói nghèo tha phương. Một ngôi nhà gỗ  mái ngói bảy gian. Đó là một ngôi nhà rất lớn thời đó.
Khi khánh thành nhà, người anh thúc bá với ông  thợ mộc cầm chiếc ba-toong khệnh khạng bước đến đập vào mái nhà ông và nói:  "Chúng bay định xây nhà to hơn người khác à. Rồi chúng bay cũng bán nhà và đi ăn  mày thôi. Thớ chúng bay không được ở nhà cao cửa rộng ". Ông thợ mộc không nói  một câu gì mà chỉ cầm miếng ngói vỡ cài dưới mái nhà nơi ông tôi nằm ngủ. Ông  thợ mộc làm vậy để đêm đêm mỗi khi đi ngủ nhìn thấy miếng ngói vỡ mà nhớ đến lời  rủa độc của người anh thúc bá để dù chết cũng không bán ngôi nhà.
Theo di nguyện của ông, đến đời con và cháu của  ông thợ mộc kể trên không những không bán ngôi nhà mà còn làm một ngôi nhà to  hơn ở bên ngôi nhà trăm tuổi đó. Tư tưởng của ông thợ mộc đã giúp cho con cháu  và dòng tộc trường tồn và hùng mạnh.
Nếu mỗi công dân chúng ta mơ về một Việt Nam được  tôn trọng bởi tính trung thực, bởi lòng yêu thương con người, bởi những con tàu  ra đại dương, bởi những tàu vũ trụ và chúng ta kiên trì hành động với tinh thần  của ông thợ mộc và con cháu ông thì 50 năm sau một công dân của một đất nước nào  sẽ gọi tên Việt Nam với sự thán phục và tôn trọng như chúng ta gọi tên Hàn Quốc  và Nhật Bản như bây giờ.
 
