Có
áp bức, có đấu tranh. Phương cách đấu tranh chống áp bức tùy thuộc vào
mô hình chính trị. Tại các quốc gia dân chủ người dân sử dụng lá phiếu
chọn ra cá nhân hay tổ chức có khả năng thu hẹp bất công xã hội. Nhờ thế
xã hội được ổn định và phát triển.
Người cộng sản lấy đấu tranh giai cấp làm
phương tiện cướp chính quyền. Khi đã cầm quyền họ lại hình thành một
giai cấp thống trị và một hệ thống chính trị độc tài. Người dân mất hết
tự do, xã hội không dân chủ, bất công giữa giai cấp thống trị và người
bị trị ngày một lan rộng. Để xóa bỏ chỉ còn phương cách là đứng lên
giành lại chính quyền.
Chính Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Liên Sô Mikhail Gorbachyov đã phải thú nhận “Các đảng cộng sản quá cũ không còn khả năng tự đổi mới, chỉ có xóa bỏ, giải thể, xây dựng tổ chức mới, dân chủ, đi với thời đại”.
Đầu thập niên 1990, chế độ cộng Sản Đông Âu và Liên Sô nhanh chóng bị
giải thể. Ở mỗi quốc gia cách mạng diễn tiến và chấm dứt một cách khác
nhau. Tại Lỗ Ma Ní (Romanie), Nicolae Ceaucescu ra lệnh đàn áp cách mạng
nên đã bị tử hình.
Từ đó đến nay nhiều dân tộc bị cai trị
bởi các tập đòan quân phiệt hay cá nhân độc tài cũng lần lượt đứng lên
giành lại tự do. Tuần qua chúng ta chứng kiến hình ảnh Gaddafi bị lôi ra
từ ống cống, bị bắn chết, bị kéo lê trên đường và cuối cùng bị đặt nằm
trong lò sát sinh. Thời đại hiện nay là thời đại của tự do dân chủ. Số
phận của vài chế độ độc tài còn sót lại hiện đang tính theo ngày. Cái
chết của Gaddafi không biết có ảnh hưởng đến phương cách hành xử của nhà
cầm quyền cộng sản hay không?
Từ chuyện tàu Trung cộng cắt cáp tàu Bình
Minh, nhiều diễn biến dồn dập xẩy ra đưa đảng Cộng sản Việt Nam vào thế
bị động. Có ai trong chúng ta tiên đóan được 12 cuộc biểu tình đã liên
tục xảy ra giữa trung tâm Hà Nội, nhiều cuộc biểu tình đã xẩy ra tại Sài
Gòn, Bà Rịa… và cho đến nay những người tham dự biểu tình chưa ai bị
bắt, bị khép tội. Có phải vì đảng Cộng sản đang lọt vào một thế suy yếu
nhất và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào?
Rồi đến chuyện Nguyễn Phú Trọng ký kết với Tàu nhiều thỏa ứơc đi ngược với quyền lợi dân tộc, trong đó có việc “… triển khai thí điểm tuần tra chung biên giới đất liền, tiếp tục tổ chức tuần tra chung giữa hải quân hai nước trong Vịnh Bắc Bộ…”
Bên cạnh hằng triệu “công nhân” Tàu đang hiện diện trên lãnh thổ Việt
Nam, nay Giải Phóng Quân Trung cộng đã có quyền ra vào biên giới và lãnh
hải Việt Nam, như đảng Cộng sản đang sửa sọan đàn áp cách mạng Việt
Nam. Đúng như lời nhận xét của Mikhail Gorbachyov, đảng cộng sản Việt
Nam đã quá cũ đã lộ hẳn bản chất bán nước không còn khả năng tự đổi mới.
Mới cách đây vài tháng nhà cầm quyền cộng
sản còn huyênh hoang thành quả kinh tế, hôm nay lại phải tuyên bố “đổi
mới” lần thứ hai. Bài viết này xin được chia sẻ thêm vài suy nghĩ về cải
cách vi mô, về mô hình và tình hình chính trị tại Việt Nam.
Thủ Dũng Công Bố Tái Cơ Cấu Nền Kinh Tế
Tuần qua trước Quốc hội Thủ Dũng cho
biết sẽ tái cơ cấu nền kinh tế, đặt trọng tâm vào cải cách 3 khu vực:
đầu tư công, doanh nghiệp nhà nước và hệ thống tài chính. Thủ Dũng cho
biết “Chính phủ cũng sẽ có phương án sắp xếp kiện toàn các doanh nghiệp thua lỗ…”
Thua lỗ mà ông Dũng nhắc đến đơn thuần qua sổ sách kết tóan, đây chỉ
thấy bề nổi của vấn đề. Doanh nghiệp quốc doanh do đựơc bao cấp và ban
phát độc quyền nên cả giá bán cho người tiêu thụ và giá thành sản phẩm
đều không đo lường đựơc thua lỗ thực mà xã hội phải gánh chịu.
Trước đây Viettel nắm độc quyền điện
thọai quốc tế nên đã quy định một giá rất cao đánh vào người tiêu thụ.
Người ngòai nước gọi về Việt Nam giá rẻ hơn rất nhiều so với việc người
trong nứơc gọi ra. Số người trong nước sử dụng dịch vụ viễn thông quốc
tế ít nên không tạo điều kiện Viettel tối đa khả năng họat động và lợi
tức. Gần đây công ty này đã phải cạnh tranh với một số công ty viễn
thông khác giúp giảm giá thành mang lợi ích cho người tiêu thụ. Viettel
cũng được bảo hộ về tiền vốn, về cơ sở vật chất, về thuế má … nên sổ
sách kế tóan không phản ảnh đúng thực giá. Thế nên thua lỗ hay lợi nhuận
kết tóan công ty không phản ảnh đúng công ích công ty này mang lại cho
xã hội. Cạnh tranh còn tạo phục vụ tốt hơn, mặt hàng đa dạng hơn, do đó
nâng cao cả đời sống vật chất lẫn tinh thần tòan xã hội, tất cả phải
được tính vào công ích xã hội.
Cho đến nay giá điện thọai giữa Việt Nam
gọi đi và các quốc gia khác gọi về vẫn còn khác biệt. Điều này cho thấy
vẫn còn nhiều cơ hội để Việt Nam cải cách khu vực viễn thông. Nguyên tắc của kinh tế tự do là nhà nước không làm kinh doanh không cạnh tranh với tư nhân.
Trong trường hợp các công ty viễn thông quốc doanh tốt nhất là nhà nước
cổ phần hóa và chỉ giữ vai trò giám sát xây dựng một môi trường cạnh
tranh lành mạnh. Cải cách vi mô chính là tạo ra môi trường để các công
ty Việt Nam đủ khả năng cạnh tranh trên thị trường quốc tế.
Đầu tư vào khu vực phục vụ khác, như y tế
hay giáo dục thì ngược lại thường không thể thu hút vốn từ tư nhân. Để
tối đa công ích ngòai việc trực tiếp đầu tư, chính quyền có bổn phận thi
hành những chính sách khuyến khích tư nhân đầu tư vào các khu vực này.
Người viết xin nhấn mạnh bốn chữ đầu tư và bổn phận vì
trong các khu vực nói trên con số “thua lỗ” không phản ảnh được công ích
lâu dài của xã hội. Điều chỉnh sai sót lại chính là vai trò của chính
phủ.
Nói tóm lại vai trò của nhà nước không phải là làm kinh doanh cạnh tranh với tư nhân mà nhà nước là để điều chỉnh thất bại của thị trường tự do nơi vắng bóng tư nhân nhưng mang lại công ích cho xã hội.
Cải cách vi mô trong ngành y tế và giáo dục là vận hành đầu tư tính
trên hiệu quả và hữu hiệu của vốn đầu tư vào các khu vực nói trên. Tại
nứơc Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đầu tư cho y tế và giáo dục lại
thiếu hụt một cách trầm trọng. Cải cách vi mô cũng là để hoạch định lại
nguồn vốn đầu tư từ các khu vực khác mang sang hai khu vực nói trên để
tối ưu công ích xã hội.
Nói tóm lại cải cách vi mô phải được xem
là nỗ lực để một doanh nghiệp, một khu vực hay một nền kinh tế họat động
hữu hiệu hơn, hiệu quả hơn, có khả năng cạnh tranh hơn, tạo thêm công
ích xã hội.
Bài Học Từ Miến Điện và Lào
Cuối tháng 9/2011, tổng thống Miến Điện
Thein Sein tuyên bố hủy bỏ thỏa thuận xây đập Myitsone với Trung cộng.
Tổng thống Thein Sein cho rằng công trình xây dựng đập Myitsone gây
thiệt hại cho môi trường và đời sống của các sắc tộc bản địa (Kachin và
Shan) và làm cạn kiệt nguồn nước sông Irrawaddy khiến vùng hạ lưu bị
nhiễm mặn. Tổng thống Thein Sein cũng tố cáo doanh nhân Trung cộng hối
lộ chính quyền địa phương Kachin để thu về những hợp đồng bất lợi cho
Miến Điện.
Cùng lúc Chính phủ Lào đã chính thức từ
chối dự án xây một cây cầu nối liền thành phố Nan (Thái Lan) với tỉnh
Oudomxay (Tây Bắc Lào) vốn đầu tư do Trung Cộng cho vay. Khi phía Trung
cộng yêu cầu Lào cho định cư vĩnh viễn công nhân Tàu, chính phủ Lào nhận
ra vay mượn như thế là hiểm họa lâu dài cho dân tộc vì thế đã từ chối
việc vay mượn.
Không biết Bộ Chính Trị đảng Cộng sản
Việt Nam có học được điều gì từ giới lãnh đạo Lào và Miến Điện hay không
? Chỉ thấy tại nước Cộng Hòa Xã Hội Việt Nam các đầu tư công đều là các
chủ trương của “Đảng”. Tổ Chức này lại luôn làm ngơ trước các rủi ro và
hiểm họa cho xã hội cho dân tộc Việt Nam .
Cắt giảm đầu tư công chưa thấy, ngày
10/10/2011, Bộ trưởng Giao thông-Vận tải Đinh La Thăng loan báo Tập
đoàn Cơ khí Đường sắt Trung Quốc (CREC) sẽ khởi công xây dựng
tuyến tàu điện trên cao trị giá trên 550 triệu Mỹ Kim tại Hà
Nội. Theo Tân Hoa Xã khoản tiền đầu tư này là do chính phủ
Trung cộng cho vay. Các điều kiện cho vay vẫn là bí mật của “Đảng”. Có
ngừơi cho rằng tuyên bố dự án chính là món quà Phú Trọng mang sang triều
cống “Thiên Triều”.
Đến nay có hằng triệu Hoa kiều sang Việt
Nam sinh sống. Họ có mặt từ Nam Quan đến Mũi Cà Mau, từ Tây Nguyên xuống
đến đồng bằng. Họ lập các khu vực riêng trên đất nước Việt Nam . Họ sẽ
còn tiếp tục di dân sang Việt Nam . Họ là đội quân thứ 5 để bảo vệ thành
trì cộng sản cuối cùng. Sự gia tăng số người Hoa sang Việt Nam sinh
sống chính là chủ trương, là viễn kiến là chiến lược của Bộ Chính Trị
đảng Cộng sản Việt Nam.
Thủ Dũng Đòi Tiền cho cải cách đầu tư công
Song song với việc loan báo cải cách kinh
tế, Thủ Dũng đề nghị Chủ tịch nước Trương Tấn Sang sớm phê chuẩn và
giải ngân khỏan tiền lên đến 350 triệu Mỹ Kim Ngân hàng Thế giới vừa cho
vay. Khoản tiền này Thủ Dũng sẽ dùng vào việc cải cách đầu tư công. Thủ
Dũng làm sai nay thấy tiền lại vòi vĩnh dùng tiền đi vay để sửa sai.
Đương nhiên Trương Tấn Sang sẽ chi tiền, rồi con cháu chúng ta sẽ trả
nợ, còn cải cách đầu tư công thì không biết đi về đâu.
Tấn Sang Múa Kinh Tế Vĩ Mô
Bà con ta bàn rằng Tấn Sang là đối thủ
của Tấn Dũng. Lợi Dụng cơ hội Tấn Dũng đang thất thế Tấn Sang đến với bà
con “cử tri” múa vài chiêu kinh tế. Tấn Sang hứa hẹn chính phủ sẽ ổn
định lạm phát và sẽ cho tăng lương. Người viết xin phân tích hai yếu nói
trên để dễ dàng so sánh giữa Tấn Sang và Tấn Dũng.
Ngân sách để tăng lương công chức đến từ
đâu ? Thuế thì thất thu, vay mựơn thì không có, thôi lại tiếp tục in
tiền. Tiền càng in thì lạm phát càng tăng. Cứ quanh quẩn trong vòng in
tiền, tăng lương, tăng giá, rồi in tiền, tăng lương, tăng giá, rồi lại
in tiền, tăng lương, tăng giá, … cho đến lúc phải đổi tiền. Bà con ta
nhiều lần trắng tay từ trò chơi đổi tiền của đảng Cộng sản Việt Nam.
Ủy ban Tài chính Ngân sách Quốc hội vừa
đồng ý tăng lương tối thiểu hằng tháng của công chức lên mức 1,05 triệu
đồng, thay cho 830.000 đồng hiện tại. Như thế là tăng khỏang 26 phần
trăm. Như đã trình bày bên trên lạm phát sẽ còn tiếp tục. Lạm phát gia
tăng thì khả năng mua cũng giảm và như vậy đời sống sẽ còn tiếp tục khó
khăn. Muốn tăng lương công chức mà không tạo ra lạm phát cần phải tiến
hành cải cách vi mô trong khu vực hành chánh để khu vực này họat động
hiệu quả hơn, hữu hiệu hơn và nhất là giảm thiểu tham nhũng lạm quyền.
Đối với tư nhân, tiền lương là chi phí
lao động. Vì thế tăng lương là tăng chi phí lao động, dẫn đến tăng giá
thành sản phẩm và kết quả là tăng giá cả hàng hóa. Cũng vẫn thế tăng
lương, tăng giá, rồi tăng lương, tăng giá, rồi lại tăng lương, tăng giá…
Thế mới rõ trình độ quản lý kinh tế của Tấn Sang cũng chẳng hơn gì
trình độ quản lý kinh tế của Tấn Dũng.
Nói tóm lại tăng lương muốn tránh lạm
phát phải tăng năng xuất lao động. Tăng năng xuất lao động chính là cốt
lõi của phát triển. Trong một bài khác người viết sẽ trình bày đến bạn
đọc đề tài này.
Mô Hình Chính Trị Cộng Sản
Mô Hình Chính Trị Cộng Sản xây đựng theo
một cấu trúc từ trên xuống dưới như sau: Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng,
Các Tổ Chức Đảng, Đảng Bộ, Chi Bộ Đảng và thấp nhất là đảng viên. Trên
lý thuyết cơ cấu này họat động từ dưới lên trên. Ý kiến sẽ được thâu
nhận từ bên dưới để bên trên đúc kết và đề ra chính sách. Các đảng viên
sẽ chọn lựa người lãnh đạo chi bộ, đảng bộ và trung ương. Trung ương sẽ
chọn các thành viên đưa vào Bộ Chính Trị. Phương cách này được gọi là
dân chủ tập trung.
Trên thực tế cộng sản luôn là một tổ chức
độc tài “Đảng” trị. “Đảng” trở thành một danh từ riêng diễn tả “chúng
nó” vài cá nhân nắm quyền lực chính trị. Nhóm này ban hành những nghị
quyết những chỉ thị đưa xuống bên dưới và cấp dưới phải tuân theo. Bí
thư các cấp dưới thường được thu xếp từ các cấp cao hơn. Bộ chính trị
thu xếp để đưa người vào Trung Ương và Bộ Chính Trị khóa sau. Phương
cách này được gọi là tập trung dân chủ.
Một báo cáo đánh đi từ tòa Đại Sứ (đựơc
Wikileaks tiết lộ) cho biết Hoa Kỳ đánh giá Bộ Chính Trị đối xử với
Trung Ương Đảng như người lớn đối xử với một đám trẻ con. Họ nói không
sai vì các ông Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Văn Chi, … đã mang
con cái vào Trung ương qua đường tắc. Con Nguyễn Tấn dung lại chỉ mới
vừa gia nhập đảng vài năm. Nhưng do xuất thân từ giai cấp thống trị nên
đã được thu xếp để tiếp nối Tấn Dũng cầm quyền. Hồ Đức Việt đã không làm
tròn vai trò thu xếp nhân sự, không làm vừa ý các nhân vật nói trên nên
đã bị đá ra khỏi Bộ Chính Trị lần này.
Trong mô hình nói trên đảng viên phải
trung thành với “Đảng”, với chỉ thị và nhiệm vụ “Đảng” giao, tuân theo
kỷ luật của “Đảng” và giữ gìn sự thống nhất của “Đảng”. Nghĩa là tuân
theo những nghị quyết và chỉ thị từ trên ban xuống. Đảng viên đơn thuần
có nhiệm vụ phát tán các thông điệp gởi đi từ Bộ Chính Trị và phải tuyên
truyền để tạo ra một môi trường rộng khắp lôi kéo những thành phần
ngòai đảng phải tuân theo các nghị quyết và chỉ thị từ Bộ Chính Trị ban
ra. Chính vì thiếu dân chủ nên càng ngày các tín hiệu đưa ra từ Bộ Chính
Trị càng thiếu thực tiễn và càng xa cách quần chúng nhân dân. Tạo ra
cảnh trên bảo dưới không nghe, đảng bảo dân không nghe.
Vì thiếu minh bạch, quyền lực và quyền
lợi được tập trung trong tay một ít người. Hệ thống “tập trung dân chủ”
tạo ra việc mua bán các chức vụ và vai trò trong đảng. Tệ hại nhất là
Trung cộng chi tiền để đưa người của Trung cộng vào các vai vế trong
đảng. Nói rõ hơn tất cả các thành viên Bộ chính Trị đều ít nhiều phải có
sự đồng ý thậm chí phải do đảng Cộng sản Trung Hoa đưa ra. Trước Đại
Hội lần thứ 10 Hồ cẩm Đào đã sang Việt Nam và ngay sau đó có tin Hồ chọn
Nông Đức Mạnh làm Tổng Bí thư thêm một nhiệm kỳ. Nguyễn phú Trọng vừa
già, vừa lú, vừa ít phiếu nhưng lại được Trung cộng chọn làm Tổng bí thư
lần này.
Nằm trong Mô Hình Chính Trị Cộng Sản còn
có Mặt Trận Tổ Quốc, Hội, Đòan và nhiều đòan thể ngọai vi. Các Tổ chức
nói trên đều là những cánh tay nối dài của “Đảng”. Các tổ chức này được
hình thành không ngòai mục đích kiểm sóat khối quần chúng nhân dân và
tuyên tryền sâu rộng các Nghị Quyết và chỉ Thị của Bộ Chính trị.
Trong lần đổi mới trước đây, Ông Trần
Xuân Bách đã thấy rõ sự lỗi thời của hệ thống chính trị cộng sản nên đã
đề nghị việc cải cách kinh tế cần tiến hành song song với cải tổ chính
trị. Kết quả ông đã bị đẩy ra khỏi guồng máy lỗi thời nói trên và dân
tộc Việt Nam vẫn chưa có một chút tự do dân chủ.
Hai Đảng Cộng Sản Việt – Trung Tuy Hai Là Một
Phương cách tổ chức và vận hành của hai
đảng Cộng sản Việt – Trung không mấy khác biệt. Trong một thời gian dài
cả hai đảng đơn thuần chỉ là những chi bộ của Quốc Tế Cộng Sản. Sự khác
biệt có chăng Việt Nam là một nước nhỏ Trung Hoa là nước lớn. Thế nhưng
càng ngày càng nhiều dấu hiệu cho thấy lãnh đạo của hai đảng Cộng sản
Việt Trung đang muốn xáp nhập hai đảng làm một. Chả thế khi gặp Đới
Bỉnh Quốc vào tháng 9/2011, Nguyễn Phú Trọng cho biết: “Hai Đảng
và Chính phủ có chung lý tưởng, có lợi ích chung, vận mệnh gắn liền
với nhau, không có lý do gì không cố gắng thúc đẩy quan hệ hai nước phát
triển tốt đẹp“. Để thúc đẩy quan hệ hai nước phát triển tốt đẹp,
ngày 12/10/2011, Nguyễn Phú Trọng sang Tàu và ký 6 thỏa thuận với đảng
Cộng sản Trung Hoa. Nhiều điểm trong 6 thỏa thuận vô cùng bất lợi cho
dân tộc Việt Nam.
Được Đài Á Châu Tự Do phỏng vấn Luật sư Lê Trần Luật cho biết: “Về
pháp luật Việt Nam cũng như pháp luật quốc tế thì giữa Tổng Bí Thư tức
là người đứng đầu của một đảng phái mà ký kết với một người đứng đầu của
một đảng phái khác, hoặc là ký kết với một nguyên thủ quốc gia của một
đảng phái khác, thì nó hoàn toàn không có giá trị. Ông Nguyễn Phú Trọng
chỉ đơn thuần là người đứng đầu của một tổ chức, một đảng phái, và một
tổ chức hoặc một đảng phái không thể nhân danh nhà nước Việt Nam, trừ
khi ông Trương Tấn Sang là chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam mới nhân danh
nước CHXHCN Việt Nam để ký các hiệp ước, các hòa ước quốc tế thì khi đó
nó mới có giá trị.”
Điều cần nhớ là cả Tấn Sang lẫn Phú Trọng
đều đại diện cho đảng Cộng sản và công việc làm của họ thường do quyết
định chung và phân công của Bộ Chính trị. Tuy nhiên việc Nguyễn Phú
Trọng làm cho thấy việc chồng chéo giữa đảng và nhà nước mỗi ngày một lộ
liễu hơn và bất lợi hơn cho dân tộc Việt Nam. Nó nêu rõ lợi ích của nhà
cầm quyền cộng sản Việt Nam càng ngày càng đối nghịch với lợi ích đất
nước dân tộc Việt Nam. Tất cả đều do hệ thống chính trị cộng sản đã quá
lỗi thời và không thể sửa đổi.
Diễn Biến Hòa Bình
Để truyền lệnh từ trên xuống dưới, một
mặt đảng Cộng sản xây dựng một guồng máy tuyên truyền trắng nói ra đen,
có ít nói ra nhiều, … định hứơng “Tòan Đảng, Tòan Quân, Tòan Dân” tập
trung vào các mục tiêu mà thiểu số cầm quyền đề ra. Mặt khác người cộng
sản tìm mọi cách triệt tiêu mọi suy nghĩ khác biệt và cầm tù tư tưởng
của người dân. Khi bộ máy nói trên còn họat động thì cơ hội để đảng Cộng
sản tồn tại còn cao. Đảng Cộng sản có thể thay đổi bề ngoài như người
ta thay áo thay quần nhưng bản chất độc tài vẫn tiếp tục tồn tại từ bên
trong. Ngày nay trình độ của người dân đã cao hơn, nhiều sự thật lịch sử
được phơi bày, mạng lưới tòan cầu nhanh chóng thông tin đến quảng đại
quần chúng.
Sự thất bại của mạng lưới tuyên truyền cộng sản đã đựơc thú nhận qua Dự Thảo Báo Cáo Đại Hội Đảng lần thứ 11 như sau: “Công
tác nghiên cứu lý luận, tổng kết thực tiễn chưa làm sáng tỏ được một số
vấn đề về Đảng cầm quyền, về chủ nghĩa xã hội và con đường đi lên chủ
nghĩa xã hội ở nước ta. Tính chiến đấu, tính thuyết phục, hiệu quả của
công tác tư tưởng còn hạn chế; thiếu sắc bén trong đấu tranh chống âm
mưu, thủ đoạn ‘diễn biến hòa bình’”. Dự thảo đã xác nhận rằng đại
đa số các đảng viên đều đã mất hẳn niềm tin và đang tìm kiếm các tư
tưởng các phương cách điều hành quốc gia khác để thay thế cả guồng máy
lỗi thời đang cản trở sự thăng tiến của dân tộc.
Nhận rõ sự thất bại của Mô Hình Chính Trị trước Đại Hội Đảng Cộng Sản Trương Tấn Sang đã phải tự thú như sau: “… diễn
biến hòa bình được coi là biện pháp hữu hiệu hàng đầu, đã từng góp phần
trực tiếp làm sụp đổ Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu những
năm trước đây và đang tìm mọi cách tiếp tục hòng làm lung lay dẫn tới
sụp đổ các nước đi theo con đường xã hội chủ nghĩa hiện nay… Đây là cuộc
đấu tranh không có chiến tuyến, không có khói lửa, súng đạn, song rất
quyết liệt, tinh vi và ngày càng phức tạp. Kẻ thù âm mưu chống
phá ngầm từ bên trong, từ bên trên, kết hợp tạo sự chuyển hóa cả bên
trong và bên trên với bạo loạn, lật đổ khi có thời cơ để xóa bỏ Đảng và
chế độ xã hội chủ nghĩa.”
Ông Sang vẫn thường xuyên nhắc đến 4 từ “Diễn Biến Hòa Bình”, trích dẫn vừa qua ông còn nhấn mạnh đến “…chống phá ngầm từ bên trong, từ bên trên, kết hợp tạo sự chuyển hóa cả bên trong và bên trên…”
Gần đây có dư luận cho rằng Tấn Sang sẽ trở thành “Boris Yeltsin” của
Việt Nam. Không rõ vì sợ mô hình chính trị nói trên bị sụp đổ, hay vì
Tấn Sang đã hiểu rõ sự việc từ bên trong và muốn chuyển một tín hiệu đến
mọi người ông chính là người mong muốn “Diễn Biến Hòa Bình từ bên
trên”. Điều khá rõ là ông Sang chỉ nói nhưng chưa thấy làm điều gì cụ
thể.
Việc ông Sang đi Ấn Độ, đi Nhật, đi Tân
Gia Ba, đi Mã Lai Á, đi Phi Luật Tân để tìm thế liên kết các nước trong
vùng tạo sức mạnh chính trị là một việc làm đúng trong vai trò của ông.
Nhưng việc làm này chưa đủ vì chính yếu là ông phải dựa vào dân tộc.
Được Đài BBC phỏng vấn ông Nguyễn Đình Lộc, cựu Bộ trưởng Tư pháp, Ủy
viên Ủy ban Pháp luật của Quốc hội, Trưởng Ban Sọan Thảo Hiến Pháp 1992,
cho biết “trình độ của nhân dân và yêu cầu của nhân dân cũng ngày càng rõ hơn họ đang đòi có dân chủ thực sự.”
Ông Sang đang nhận trách nhiệm sọan thảo
một Hiến Pháp mới cho Việt Nam. Đây chính là cơ hội để ông Sang chứng
minh đang đứng về phía người dân. Cương vị Chủ tịch nhà nước ông có
quyền ra lệnh thả hết các tù nhân chính trị, kế đến là chính thức trả
lại tự do chính trị, tự do ngôn luận và các quyền tự do khác cho người
dân. Các việc làm nói trên là căn bản tối thiểu để mọi người ngồi lại
thảo luận một Hiến Pháp Dân Chủ cho Việt Nam. Có làm được như vậy thì
ông mới đáng được xem là “Boris Yeltsin” của Việt Nam. Nếu không ông
Sang cũng chỉ là một con sâu trong đàn sâu cộng sản, sớm muộn gì người
dân cũng sẽ đứng lên để giành lại tự do.
Đến đây ta cần tự hỏi Hệ Thống Chính trị
Cộng sản đã lỗi thời mục nát đến thế, nhưng tại sao người dân vẫn chưa
đứng lên để giành lại chính quyền ? Bài tới người viết sẽ chia sẻ cùng
bạn đọc làm sao để đẩy mạnh tiến trình dân chủ hóa Việt Nam. Bài viết sẽ
được trình bày trong buổi giới thiệu sách “Thắp Một Ngọn Nến Cho Thái Hà”
của Linh Mục Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh sẽ được tổ chức bắt đầu vào lúc 2
giờ chiều vào ngày Thứ Bảy 05-11-2011 tại Kensington Community
Recreation Centre (Ngay góc đuờng Kensington Road và Altona Street
Melway 42 J3). Xin trân trọng kính mời bạn đọc cư ngụ tại Melbourne cùng
tham dự.
Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi