Chu Tất Tiến 
Trong khi chúng ta tranh cãi về nhiều
đề tài khác nhau
 
Tôn giáo hay chính trị 
 
Tại các bàn đặt máy computer
 
Trong các căn phòng tiện nghi
 
Lúc lạnh có máy sưởi ấm
 
Khi nóng có máy điều hòa
 
 
Ở một nơi xa kia
 
Cách xa đây vài nghìn cây số
 
Tại một nơi 
 
Gọi là “Việt Nam”
 
Có những tiếng tranh cãi
 
Đôi khi trở thành tiếng gào tưởng
như vỡ tung trời đất
 
Của những Dân Oan bị cướp vườn, cướp
đất
 
Của những thiếu nữ bị đấm, bị đá vào
hạ bộ
 
Bị lôi đầu trên nền gạch “cạch,
cạch”
 
Máu loang từ ngoài cửa vào trong phòng
 
Bị vất một xó như con chó ghẻ
 
Người thiếu nữ oan khiên gục đầu
 
Tóc xổ tung trên hai ống quần 
 
Đẫm máu, mồ hôi, và nước tiểu
 
Chị nhắm mắt không muốn nhìn cuộc
đời
 
Không muốn nhớ tới cái quần 
 
Vì chiếc quần lót cũng bị lột 
 
Chiếc quần lót của chị có ghi tên họ
Dân Oan
 
Những người cùng chung chiến tuyến
 
Chống lại bọn cầm quyền cường hào ác
bá
 
Chống lại những con người vô cảm
 
Những xác chết biết ăn nhậu, chơi
gái
 
Nhưng bịt tai, không muốn nghe hai
chữ “Việt Nam”
 
Ở một chỗ khác,
 
Có một các xác trôi sông
 
Nghe nói là chồng của một Dân Oan
 
Khi chị đang đi khiếu kiện
 
Và bị dàn dựng đụng xe cho chết
 
Thì ở nhà
 
Người chồng chị bị giết
 
Xác lập lờ trên sông
 
Không ai dám nhận.
 
Gần đâu đấy
 
Cả nhà kia
 
Từ bố đến con, bốn mạng cả thẩy
 
Đều bị bắt giam vì dám cả gan
 
Viết giùm thư khiếu kiện cho Dân Oan
 
Từng đàn từng lũ
 
Ngồi lóc nhóc trong cơn mưa
 
Dưới các tấm bạt ny lông lủng lỗ
 
Các mẹ, các chị, các em cứ nằm lì ra
đó
 
Mặc công an đến xúc đi như xúc chó
dại
 
Chỉ tiếc rằng vì đói và nghèo quá,
nên đã rụng hết răng
 
Nếu không thì cũng cắn được vài
thằng…
 
-----
 
Trong khi chúng ta ngồi trên sa lông
êm ấm
 
Coi những phim “chưởng”. đánh đấm
tung hoành
 
Nhìn những cặp chân bay lượn như
chim
 
Nghe những tiếng thét “sư tử hống”
 
Của diễn viên đánh “chưởng
 
Để lâng lâng, khoái cảm và thưởng
cho mình một ngụm rượu
 
Thì ở nơi kia,
 
Tên gọi là “Việt Nam”
 
Có những tiếng uất nghẹn từ trong
lồng ngực
 
Chỉ chực sổ tung gầm thét cho vỡ
lồng tim
 
Của những nhà Dân Chủ chỉ muốn nói
lên lời yêu nước
 
Tôi yêu nước tôi! Tôi muốn đất nước
tôi toàn vẹn!
 
Tôi yêu Hoàng Sa, Trường Sa!
 
Tôi yêu đất mẹ! Tôi thù ghét giặc
xâm lăng
 
Đang âm mưu Hán Hóa tổ quốc tôi!
 
Tôi oán hận bọn “tầu lạ” đâm vỡ
thuyền dân tôi
 
Tôi muốn xông ra bảo vệ ngư dân
 
Nhưng,
 
Nhà cầm quyền lại bắt giữ tôi
 
Tống tôi vào ngục! 
 
Chúng đạp vào đầu tôi
 
Chúng đánh vào ngực tôi
 
Chúng lê tôi trên phố như lê chó lợn
 
Chúng vất tôi vào đồn Công An
 
Nơi có những cặp mắt đỏ au mầu Trung
Quốc
 
Nơi có quân phục và lon lá do Trung
Quốc may
 
Giầy cũng “made in China”
 
Súng và gậy cũng “made in China”
 
Tiền lương cũng được in từ máy Trung
Quốc
 
Nơi đó, đồn Công An đó
 
Là nơi những phát thanh viên Trung
Quốc 
 
Nói bằng giọng Việt Nam:
 
“Ai cho chúng mày yêu nước?”
 
“Ai khiến chúng mày lo cho Hoàng Sa,
Trường Sa?”
 
“Chúng mày phá rối an nình, trật tự”
 
“Chúng ông bỏ tù chúng mày,”
 
“Mỗi thằng vài năm, xem chúng mày
làm được gì ông?”
 
-----
 
Trong khi chúng ta ngồi họp hội đoàn
 
Tranh chấp nhau chức chủ tịch, hội
trưởng
 
Tranh cãi về quyền lợi
 
Hoặc luận về thực phẩm tươi hay
không tươi
 
Thì ở nơi kia
 
Một nơi gọi là “Việt Nam”
 
Có những mẹ già
 
Lụm cụm cuốc đất trồng khoai
 
Dắt đứa cháu mồ côi
 
Ra ngoài vệ đường ngồi bán khoai
 
Một vài ly trà đá
 
Mong được vài chục xu Mỹ cho một
ngày
 
Mua lại mấy lon gạo để nấu với khoai
 
Cho đứa cháu gầy ốm bệnh hoạn
 
Sống sót qua ngày
 
Mẹ già nhìn qua lớp bụi phủ kín mặt
đường
 
Thấy các căn biệt thự nguy nga phía
bên kia
 
Mà Mẹ đã nhìn thấy trong các trang
sách cổ tích xưa
 
Mẹ bùi ngùi tưởng tượng 
 
Trong các biệt thự huy hoàng đó
 
Các cậu ấm cô chiêu ngày nay 
 
Đang nhẩy nhót ăn chơi huy hoàng
 
Như Bạch Tuyết sau khi gặp Hoàng Tử
 
Như Công Chúa ngủ trong rừng sâu
 
Sau khi gặp các bà Tiên hóa phép…
 
---
 
Trong khi chúng ta gửi cho nhau
 
Những i-meo có những bức hình lõa
thể
 
Những con người không cần quần áo
che thân
 
Vì da của họ đã quá dầy nhiều mỡ
 
Ở đất nước Tự do
 
Thì ở nơi kia
 
Một nơi gọi là “Việt Nam”
 
Sự chênh lệc giầu nghèo khủng khiếp
 
Giá mua một chiếc áo loại Đại Gia
 
Một đôi giầy hay một chiếc ví
 
Bằng tiền ăn một gia đình cả tháng
 
Giá một chiếc xe hơi hạng sang
 
Của Tư Bản Đỏ, của Cán Bộ Đại Gia
 
Bằng cuộc sống của hàng nghìn gia
cảnh
 
Bằng hàng tấn mồ hôi và nước mắt
 
Bằng vạn triệu ký lô thịt xương bị
hao mòn đi
 
Trong khi phải nai lưng ra làm công
nhân
 
Làm đĩ gái, đĩ đực đứng đường
 
Hay làm đĩ xuyên quốc gia
 
Qua các chương trình buôn người của
nhà nước
 
Sinh mạng của hàng chục người dân
 
Cũng chỉ ngang ngửa với một bữa ăn
Cán Bộ
 
Một em bé đánh giầy hay bán xổ số
 
Chỉ kiếm được một đô la một ngày
 
Công nhân viên được khoảng hai, ba
đô
 
Giáo sư, giáo chức, y tá khoảng bốn,
năm đô
 
Mà các Tiểu thư con quan,
 
Các cậu con giai có “nhà mặt phố, bố
làm lớn”
 
Chơi một bữa hàng nghìn đô la.
 
Vào nhà hàng “lắc” một cú cũng một
trăm đô
 
“Boa” cho các em vài chục giấy bạc
xanh Mỹ. 
 
Số tiến “boa” đó tương đương với
tiền bán máu hàng tháng
 
Của một công nhân không đủ tiền mua
thuốc cho con trị bệnh
 
---
 
Trong khi chúng ta lái xe đi khám
bệnh
 
Tại các dưỡng đường sạch sẽ như
gương
 
Thì ở nơi kia
 
Một nơi từng gọi là “quê hương”
 
Có hàng đàn người xếp hàng trước cửa
bệnh viện
 
Nơi có hàng lũ “cò” người chặn lại
 
Cò bán máu, cò sản phụ, cò phá thai,
cò mua bông băng vệ sinh
 
Cò y tá ưu tiên, cò bác sĩ tốt
nghiệp ngoại
 
Cò quan tài, cò chôn cất, cò khóc
mướn..
 
Có cả cò bán gái trinh cho Đại Hàn,
Trung Quốc
 
Đủ loại cò người, những cái vòi bạch
tuộc 
 
Phóng từ trong phòng lạnh ra ngoài
đường
 
Cuốn vào chân những người lao động
 
Không biết đường nào để sống sót
 
Ngoài chai rượu đế có pha thuốc trừ
sâu
 
Ngoài bó rau muống nhúng bằng phân
hóa học
 
Miếng thịt lợn thối ba ngày
 
Cái đùi gà bị bệnh sưng tấy
 
Miễn sao có thứ gì cho vào mồm
 
Cho qua cơn chết đói
 
Bởi thế nào trước sau cũng chết
 
Khi đi đường, gặp toàn hố đào
 
Rớt xuống đó, thì chết mà ráng chịu!
 
Cây đổ, cột đèn đổ, dây điện chập
 
Xe phóng tứ tung, rác rưởi ngập ngụa
 
Đằng nào cũng chết!
 
Chết trẻ hay chết già thì cũng chết!
 
Chết trẻ có khi lại sướng hơn
 
Sống mà khổ như con chó, con heo
 
Thà chết sớm được người cúng giỗ!
 
---
 
Trong khi chúng ta tiếp tục tranh
cãi
 
Về những vấn đề nhảm nhí
 
Ai anh hùng? Ai phản quốc?
 
Ai hại đạo, hại đời?
 
Thì vẫn có những giọt nước mắt rơi
 
Từ những trái tim Việt Nam
 
Những tâm hồn lúc nào cũng quay quắt
 
Nhìn về quê hương
 
Nơi đất tổ, quê cha
 
Nơi hàng triệu triệu chiến sĩ đã hy
sinh
 
Đã lấy thịt mình làm dầy lên thành
trì Tổ Quốc
 
Lấy máu mình nuôi hàng vạn con sông
 
Đổi tương lai mình cho tương lai con
cháu
 
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút
 
Vẫn có những giọt nước mắt rơi
 
Như những cơn mưa rằm tháng Bẩy
 
Tại khắp nơi trên thế giới
 
Nơi có ngôn ngữ Việt Nam….
 
“Ta như nước dâng, dâng tràn có bao
giờ tàn…
 
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận
cười vang vang….”
 
Chu Tất Tiến, Tháng Mười, 2011. 
 
