"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Samstag, 19. November 2011

Cái gọi là “Dự án nước thải BV Đống Đa” là “chương trình Thiên Chúa thiết định”?

 Alf Hoàng Gia Bảo


Cái gọi là “Dự án nước thải BV Đống Đa” là “chương trình Thiên Chúa thiết định”?
Đã thành thói quen mỗi khi thấy Thái Hà ‘lâm nạn’ tôi lại hay vào trang Hà Nội Mới để xem họ nói gì. Tối nay (18/11) sau khi tin tức xuống đường của khoảng 200 tu sĩ và giáo dân Thái Hà được loan đi vào buổi sáng, y như rằng tờ báo này đã liền ‘bù lu bù loa’ “Chống đối luật pháp công quyền là phản nghịch chương trình Thiên Chúa thiết định”.

Ái chà! Cái tittle nghe sao mà ‘giật gân’. Dám lôi cả Thiên Chúa vào cuộc thế này thì chắc phải là ‘chuyện nhớn’ lắm đây?

Tưởng rằng tác giả phải là người am hiểu về giáo lý thần học, thế nhưng chỉ sau vài phút cất công đi tìm hiểu sự thật đã có ngay. Hóa ra cái tựa đề ‘đao to búa lớn’ này chỉ là kết quả của việc “bắc chõ nghe hơi” của ‘bồi bút’ Hà Dương cóp nhặt từ bài giảng của Lm. Đa Minh Trần Quốc Bảo, DCCT  trên đăng website của chính DCCT nhan đề “đám cưới giấy tờ”, sau đó đem cắt dán lại theo ý đồ của mình để đánh lừa dư luận.



Bài trên Website DCCT đã bị Hà Nội mới "luộc" lại với ý đồ bẩn thỉu

Dùng ‘gậy ông đập lưng ông’ lấy lời Chúa ra để ‘đập’ lại người công giáo thì còn gì bằng?

Sau khúc dạo đầu quen thuộc lấy ‘nhân dân’ và ‘ich nước lợi nhà’ ra làm lý lẽ “Chỉ ít thời gian nữa thôi, cùng với công viên cây xanh, hệ thống nước thải được xử lý sẽ đem lại môi trường trong lành cho một khu vực đông dân cư” họng súng của tờ HNM liền chỉa sang phiá nhà thờ Thái Hà “…Thế nhưng, thật đáng buồn, một dự án ích nước, lợi dân như vậy lại đang bị một số linh mục Nhà thờ Thái Hà mà đứng đầu là linh mục Chính xứ Nguyễn Văn Phượng tìm mọi cách chống phá… tuyên truyền nội dung trái quy định của pháp luật; bất hợp tác, kích động giáo dân chống đối chính quyền, gây mất an ninh trật tự xã hội; tuyên truyền chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc… mà thâm ý của tờ báo này không gì hơn là để ‘nhân dân’ sau khi đọc xong cứ thế mà ‘lên cơn điên’ nhắm vào mấy cái bia linh mục Thái Hà ‘nhả đạn’.

Nhưng Hà Dương đã nhầm to!

Ông bà ta bảo “điếc hay ngóng ngọng hay nói” quả không sai chút nào. Với mớ ‘kiến thức’ cóp nhặt được lẽ ra Hà Dương nên viết ít thôi đằng này lại tỏ ra quá hăng, nói cứ như… Thánh nói : 

“Là những chủ chiên – người có nhiệm vụ răn dạy các con chiên sống “tốt đời đẹp đạo”, các linh mục Nhà thờ Thái Hà không thể không biết đến lời dạy của Đức Thánh Cha và đường hướng hành đạo của Giáo hội Việt Nam về việc “là một giáo dân tốt cũng là một công dân tốt”. Sách Giáo lý Công giáo cũng dạy: Người tín hữu Kitô sống trong xã hội cần phải tôn trọng công quyền và tuân hành những luật pháp công chính (GLCG. # 1990, 1916). Là con Chúa, không được phép làm chuyện phản lại luật pháp chính đáng được quy định bởi chính quyền, bởi luật pháp của mỗi quốc gia nhằm lợi ích chung của con người hay sự trật tự trong tổ chức xã hội. Còn theo Thánh Tôma Aquinô, luật pháp công chính là nhằm xây dựng và bảo vệ công ích như hòa bình, công lý xã hội. Khi mang tính cách công chính như thế, công quyền và luật pháp xã hội phản ảnh ý định của Thiên Chúa và các lề luật vĩnh hằng của Ngài… Sự bất tuân luật pháp công chính là tội, và đó là tội trọng. Vì hành động ấy nguy hại cho công lý, bác ái xã hội và phản nghịch ý định tốt đẹp của Thiên Chúa. Thánh Phaolô cũng khẳng định: “Ai chống đối luật pháp công quyền là phản nghịch chương trình Thiên Chúa thiết định. Kẻ ấy sẽ phải chuốc lấy án phạt cho mình!” (Rm 13:2).

Đúng là “điếc chẳng sợ súng” có lẽ do dốt nên tay bồi bút này nghĩ ai cũng như mình, chẳng ai phát hiện ra việc mình đi chôm bài này. Tệ hơn chẳng biết cóp nhặt vận dụng như thế lợi hại ra sao?

+ Trước hết bài giảng Lm. Đa Minh Trần Quốc Bảo, DCCT nhằm nhắc nhở giới trẻ cần gìn giữ và làm tốt các thủ tục cần thiết cả về đạo lẫn đời trước khi kết hôn, thì ‘bồi bút’ Hà Dương lại vận dụng nó một cách ‘méo mó’ vào chuyện tranh chấp đất đai.

+ Nhưng đây mới là bài học để từ nay về sau Hà Dương thận trọng hơn mỗi khi muốn ‘bóp mép’ tài liệu đạo: Việc “tôn trọng công quyền và tuân hành những luật pháp công chính” là hoàn toàn đúng và cần thiết phải thi hành đ/v mọi công dân chứ chẳng riêng gì người có đạo, nhưng Hà Dương cần đến nhà thờ học thêm giáo lý để hiểu và phân biệt cho rạch ròi hơn, thế nào là khác biệt giữa một ‘công quyền’ với một nền ‘luật pháp công chính’ theo quan điểm của đạo công giáo và sự “độc quyền” mà thường đi kèm với nó là mới “luật rừng” điển hình như NQ23/2003/QH11 của nhà nước CH-XHCN-VN hiện nay, kẻo lại uổng công đi cóp nhặt.

Tóm lại, Màn ‘gắp lửa bỏ tay người’ thô thiển kiểu này của tờ HNM chẳng còn lại gì với chúng ta. Dẫu sao chuyện một tờ báo (nhất lại là vô thần) dám lôi giáo lý ra để tranh luận, rồi dùng những kết quả suy diễn một cách méo mó ‘cả vú lấp miệng em’ đi bắt bẻ kết tội các linh mục giáo xứ Thái Hà về vụ Trạm xử lý nước thải Bệnh viện Đa khoa Đống Đa, rằng “Xin được dẫn lời Thánh Phaolô để cảnh tỉnh cho những người đang cố tình vi phạm pháp luật: “Ai chống đối luật pháp công quyền là phản nghịch chương trình Thiên Chúa thiết định. Kẻ ấy sẽ phải chuốc lấy án phạt cho mình!” kể ra họ cũng gan cùng mình!




Dự án nước thải bệnh viện Đống Đa là “chương trình Thiên Chúa thiết định” Tín điều mới này chắc chỉ có ở VN được qui định bởi ‘giáo hội’ Hà Nội Mới và ‘giáo chủ’ Hà Dương?

Thật đúng là ‘điếc không sợ súng’ bồi bút Hà Dương vừa tự mình vạch áo, đem cái sự dốt nát của bản thân ra khoe trước bàn dân thiên hạ.

Sàigòn, 18/11/2011
Alf Hoàng Gia Bảo
 NuVuongCongLy.net
 ................................................

TinHamburg:

Ngay từ ban đầu quỷ đã hay dùng Kinh Thánh - Lời Chúa, để "tung hỏa mù". Cách đây hai ngàn năm quỷ cũng đã dùng thủ đoạn này khi cám dỗ Chúa Giêsu trong sa mạc (Matthêo, đoan 4, câu 1-9):
... “Sau khi đã ăn chay 40 đêm ngày, ngài thấy đói. Tên cám dỗ đến gần và nói: “Nếu ông là Con Thiên Chúa hãy biến những viên đá này thành bánh đi” (Mt 4:3). 
Và tiếp tới sau khi đã đưa ngài lên đỉnh cao của đền thờ, hắn nói với ngài: “Nếu ông là Con Thiên Chúa thì hãy gieo mình xuống đi. Vì có lời Thánh Kinh chép rằng ‘Ngài sẽ truyền cho các thiên thần nâng đỡ ông, để chân ông không vấp phải đá” (Mt 4:6). 
Rồi sau cùng khi đưa ngài lên đỉnh non cao, cho thấy tất cả vinh quang trần thế, hắn nói với ngài: “Nếu ông sấp mình thờ lậy ta, thì tất cả thuộc về ông” (Mt 4:9).

Bảo rằng: "xưa rồi, bỏ đi Tám!", thì xem ra hơi nhẹ dạ. "Con quỷ râu xanh" đã cám dỗ dân ta mấy chục năm rồi - bằng những từ ngữ bánh vẽ "độc lập, dân chủ, tự do, hạnh phúc, nhân dân, bình đẳng, xã hội...". Những lời cám dỗ vẫn còn rất hiệu quả, mặc dù thực tế và lời cám dỗ xa nhau như trời với đất. Cố TT Thiệu ngày xưa (chắc đã đọc kỹ đoạn Kinh Thánh trên) nên đã gào lên:"Đừng tin những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì chúng làm!". Khỗ nỗi dân ta mắc bệnh nặng tai căn tính, và có lẽ vì ăn uống thiếu thốn nên máu không vận chuyển đủ lên đầu, nên đến giờ này vẫn còn bị quỷ râu xanh cám dỗ.


Chuyện kể rằng:

Sau khi nghe cô y tá người Tàu hát xong bài dân ca Trung Quốc, bác Hồ đã thỏa mãn nhắm mắt lìa trần để đi gặp các bác Marx, Lênin, Stalin và Mao. 

Bác lạc đến một vùng đất lạ lùng, không thể nhận định được phương hướng. Đang phân vân chưa biết đi đâu, thì có một ông già râu dài xuất hiện. Bác mừng rỡ hỏi thăm đường. Ông già tự giới thiệu: "Tôi là Phêrô, tổng tư lệnh cửa Thiên Đàng. Thế anh muốn đi đâu?"
Bác khảng khái: "Tôi là Hồ Chí Minh, tên tục là Nguyễn Sinh Cung, đảng viên đảng cộng sản quốc tế, nhân viên mật vụ KGB, thành viên trách nhiệm Đông Nam Á của cục tình báo Hoa Nam. Nay tôi muốn về gặp các bậc trưởng lão của tôi đó là các bác Marx, Lênin, Stalin và Mao Trạch Đông. Tôi nghĩ là các bác ấy đang ở trong thiên đàng. Yêu cầu đồng chí mở cửa để tôi vào."

Thánh Phêrô trả lời: "Ồ quý hoá quá, thì ra ông là Hồ Chí Minh, một nhà cách mạng vĩ đại, cũng từng có công dẹp cường hào ác bá địa chủ như hai ông Stalin và Mao trong công tác "Cải Cách Ruộng Đất". Vâng, tôi sẽ chỉ nơi các ông ấy đang ở để ông được gặp lại bạn xưa."

Hai người rảo bước đến một cánh cổng lớn, nằm trước một ngôi nhà chung quanh kín mít. Nơi cổng có một ô kính có thể nhìn vào trong khu nhà. Ông Hồ ghé mặt nhìn vào thấy nhiều người ngồi ủ rũ, phía sau họ là lửa cháy phừng phực, nhiều người rên la, than khóc. 

Ông Hồ tái mặt: "Đây là hỏa ngục? Ba bác kia chắc không có ở đây đâu!" 
Thánh Phêrô điềm đạm: "Đi thêm một đoạn nữa, tôi sẽ chỉ cho ông chỗ khác. Tùy ông lựa chọn".

Khi còn ở khá xa hai người đã nhìn thấy trên cánh cổng lớn đèn điện sáng choang. Nhìn qua khung kiếng thấy một mặt tiền "hoành tráng", nền lót gạch bông bóng loáng. Thấp thoáng thấy có mấy bóng người đang ngồi châu đầu bên ly rượu. Bên trong dội ra tiếng cười nói rổn rảng, tiếng đàn ca xướng hát vui vẻ. Lại còn có cả tiếng hát dân ca Trung Quốc. Ông Hồ mừng rỡ: "Đây rồi! Nghe tiếng hát dân ca Trung Quốc là tôi biết bác Mao cũng đang ở đây. Vậy xin ông cho vào đây!"

Thánh Phêrô rút chùm chìa khoá, vừa mở cổng vừa nói: "Ông chắc chắn chưa? Vào rồi không ra được nữa đâu!" Ông Hồ nhanh nhẩu: "Ngài khỏi lo. Gặp lại được các bác ấy là tôi thỏa mãn rồi!" 

Chiếc cổng to lớn đóng xập lại sau khi ông Cung, tự Minh râu, bước vào. Rồi một tiếng la thất thanh từ bên trong. "Ngài ơi, tại sao bên trong bây giờ không giống lúc tôi nhìn, mà chỉ thấy lửa nóng thế này?" 

Thánh Phêrô trả lời: "Thế anh quên rồi à? Cái đó chỉ là tuyên truyền thôi!"

....