Nguyễn Bá Chổi (danlambao)
- Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt phải đợi ra nước ngoài mới “được”
thấy xấu hổ khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam cứ bị nhân viên hải quan
“chiếu cố” tận tình cách riêng vì họ hay bắt gặp “sự cố” hành lý mang
theo của các quan cháu ngoan của bác thường có những món phi pháp như
ngà voi, sừng tê giác, US Đô hàng chục triệu, cần sa ma túy, mỹ phẩm,
“nội y” ăn cắp tại siêu thị Nhật Bản có hệ thống lại ở mức “đại trà” đến
nỗi chính phủ Nhật phải cho người sang Việt Nam điều tra. Chổi chỉ cần
cầm... chổi quét rác quanh quẩn cà lơ phất phơ đầu đường xó chợ trong
nước mà cũng “được” xấu hổ với đủ thứ.
Đủ thứ xấu hổ. Đụng đâu cũng thấy xấu hổ phải làm người Việt Nam dưới
thời đại Xấu Hổ Cả Nước này, nên không biết bắt đầu kể từ đâu. Nhắc tới
chuyện xấu hổ xã hội chủ nghĩa là nó kéo về tràn ngập inh ỏi lao nhao
như đám Sơn Đông mãi võ. Bên phải xấu hổ đây; bên trái xấu hổ đây; trước
mặt xấu hổ đây; sau lưng xấu hổ đây; đàng kia xấu hổ; đàng này xấu
hổ... Đây, cho bác này mua hai chai. Kìa chị kia mua ba lọ xấu hổ. Không
biết bắt cái nào, bỏ cái nào; thôi thì vơ đại như vơ muỗi Cà Mau, thế
nào cũng túm được tệ lắm dăm ba con.
"Nắm anh có tóc, không ai nắm kẻ trọc đầu”, Chổi vơ đúng ngay anh “có tóc” Đại biểu Quốc Hội Tiến sĩ Bác sĩ Nhà văn Nguyễn Minh Hồng.
Là công dân của một nước theo thể chế Cộng Hoà có cái Quốc hội oách như
ai, nhưng khi nghe người Đại biểu QH trả lời báo chí hỏi vì sao ông ta
đề xuất xây dựng Luật Nhà văn ra Quốc hội, rằng “Tôi cũng không biết vì sao cần Luật Nhà văn" (sic), đố ai tránh được cái dấu chấm than xấu hổ to như cột nhà đổ xuống túi xẩm mặt mày (*)
Nhà văn, bác sĩ, đại biểu Nguyễn Minh Hồng
Buông “anh có tóc”, tiêu biểu trong số 500 vị đứng sừng sững ở Toà nhà
Lập Pháp của nhà nước táp quyền CHXHCNVN, Chổi quay sang bên phải vớ
đúng anh bên Hành hạ Pháp luật. Ấy là ngài Bộ trưởng Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch Hoàng Anh Tuấn.
Văn hóa với vô văn hoá.! Tưởng đã qua cái thời xấu hổ vì ông Bộ trưởng
cũng...Văn hóa Tố Hữu dạy con ông ấy tiếng đầu lòng gọi ông nước lạ. Nào
ngờ chỉ vì hai hòn... đá nổi ngoài vịnh Hạ Long mà nay ngài đương kim
đứng đầu bộ ấy phải dựng đứa cháu ruột mới 5 tháng tuổi ngồi dựa đống
gối bày cho bấm nút chơi trò ăn gian.
Nếu đại văn hào Tờ Hờ Tô Hô còn sống, các bố mẹ và cháu ngoan lại phải:
Yêu biết mấy mới năm tháng tuổi
Cháu được ông dựng gối ngồi lên
(Còm) Piu tờ ông dí tay trên
Nút gian cháu bấm đầu tay ngoan nào
Đó là bộ mặt đại diện cho hai ngành Lập Pháp và Hành Pháp, còn ngành Tư Pháp thì sao?.
Cái này viết ra chỉ mất thì giờ người đọc, vì quan toà nào cũng như quan
toà nào cả. Vụ án thầy Hiệu trưởng Sầm Đức Xương dụ dỗ nữ sinh... đã
rồi chuyền tay cho quan đầu tỉnh và một lô quan lớn; khi bị kiện thì
quan toà phán nạn nhân hành nghề mãi dâm và phạt tù. Phiên toà xử án Cù
Huy Hà Vũ thì “Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này”;
đố ai phản bác lại được nhận xét của Giáo sư Ngô Bảo Châu, người đang
bị “mắc quai” ngôi nhà hàng triệu USD nhưng cũng phải “há miệng”; “một
phiên toà lưu manh; một phiên toà đáng xấu hổ; một phiên toà có một
không hai”. Bao nhiêu vụ cướp nhà cướp đất của dân, bao nhiêu việc oan
khiên, bao nhiêu vụ Công an đánh chết người; quan toà đứng về ai, phía
nào thì mọi người đã biết. Lại còn lắm chuyện toà án đâu cần xử, cụ thể
trước mắt, vụ bệnh viện Đống Đa của nhà Dòng CCT cho nhà cầm quyền Hà
Nội mượn có ký giấy tờ hẳn hòi nay bị tiếm đoạt luôn, toà án không thèm
cả câu trả lời đơn khiếu nại của sở hữu chủ, để yên cho nhà nước vi phạm
luật pháp trắng trợn.
Như vậy, theo cái định nghĩa mọi người hiểu xưa nay, rằng Quyền Tư Pháp
là quyền bảo vệ luật pháp, đảm bảo cho pháp luật được thực hiện và chống
lại các hành vi vi phạm pháp luật., thì chữ TƯ (trong “Tư Pháp”) có
nghĩa là “chủ trì, quản lý, sở quan”. Nay nhìn vào phán quyết của quan
toà trong những phiên xử nêu trên, rõ ràng nghĩa của chữ TƯ không phải
vậy, mà TƯ là của riêng, như tư hữu, tư nhân, tư sản, tư gia, tư
phòng... Tức quyền Tư Pháp trong tổ chức nhà nước XHCNVN là quyền hành
riêng tư của đảng và đảng viên, chứ không phải của chung đồng bào nhân
dân. Hiểu như thế để ta khỏi còn thắc mắc trố con mắt trước kết quả sắp
tới của cái gọi là phiên tòa xử viên Trung tá CA Nguyễn Văn Ninh đánh
gãy cổ chết ông Trịnh Xuân Tùng.
Những người (cứ cho là) được dân trao quyền lập ra luật nước, những kẻ
lo việc văn hóa cho dân mà trình độ, khả năng, tư cách, đạo đức như thế,
cùng cách hành xử của những người có trách nhiệm canh chừng người thi
hành luật pháp như kia, thì... còn hỏi làm chi, tại sao dân đi biểu tình
chống giặc xâm lăng lại bị đạp vào mặt, cướp giật nón mà không ai can
thiệp; chính quyền lại phải giả dạng côn đồ chọn giữa đêm khuya khoắt
xâm nhập nhà người ta bất hợp pháp rồi chiếm đoạt tài sản người ta cho
mình mượn, bằng dùi cui, súng đạn, bằng hành động côn đồ, chó săn nghiệp
vụ và những cái loa tuyên truyền xảo trá để tấn công sở hữu chủ là
những người tu hành. Là người công dân thấy toàn bội cảnh đất nước mình
như vậy mà không làm được gì thì chí ít cũng biết tự xấu hổ.