Chưa hết bàng hoàng về những lời nói thẳng, nói thật  của ông Nguyễn Văn An với những tuyên bố rất chi là …“Cù Huy Hà Vũ”,  vạch trần cái lỗi hệ thống trong tổ chức Đảng và chính quyền, đặc biệt  là vạch hẳn cái “nguyên nhân của mọi nguyên nhân” về tình hình mất dân  chủ trầm trọng từ trên xuống dưới, từ trong Đảng ra ngoài. Ông mạnh dạn  sử dụng những danh từ, tính từ như : Đảng là “đảng chủ” hoặc “ngày xưa  vua và cha truyền cho con cháu, nay là…”vua tập thể” thời cộng hoà xã  hội chủ nghĩa” v.v…
Một cảm giác nửa vui-nửa buồn tớ đã có ngay sau khi  được nghe những gì ông Võ văn Kiệt tuyên bố khi trong tay đã thôi hết  chức, hết quyền. Nhưng dù sao tớ cũng đành tặc lưỡi vì ít nhất là các vị  ấy chẳng gì cũng là những “ông vua tập thể”, một thời! Nay nhìn lại các  vai diễn của mình thật nó oọc-giơ ra sao mà phản tỉnh… thì cũng nên hua  ra họ để từ họ, có thêm những sự thật được phanh phui, những sự thật bị  ém nhẹm, bị bóp méo mà …..chẳng mấy ai không biết, thậm chí biết tường  tận là đằng khác!
Đùng một phát, VTV1 ngày thứ 3, 14/12/2010 phát đi  phát lại trong buổi thời sự 12h và 19h, cuộc gặp gỡ của chủ tịch nước  Nguyễn Minh Triết với Hội khoa học lịch sử Việt Nam. Riêng cái chuyện  tiếp đón long trọng ở ngay phủ chủ tịch chứ không phải đến các hội nghị  mà “lên diễn đàn chỉ đạo” đã làm tớ chú ý đặc biệt. Toàn bộ nội dung  trao đổi với các nhà làm sử ra sao thì cán bộ biên tập VTV1 chỉ cho nghe  trực tiếp có mấy điều mới lạ sau đây:
- Lịch sử là phải đúng sự thật.
- Lịch sử là phải trung thực, chính xác.
- Đối với những vấn đề trước đây công bố chưa chính xác thì khi đã có đầy đủ tư liệu cần có bước đi để “đính chính lại lịch sử”.
- Lịch sử là phải trung thực, chính xác.
- Đối với những vấn đề trước đây công bố chưa chính xác thì khi đã có đầy đủ tư liệu cần có bước đi để “đính chính lại lịch sử”.
Tóm lại, lần đầu tiên tớ được tận tai nghe tận mắt  thấy người đứng đầu nhà nước đang tại chức đàng hoàng, công khai yêu cầu  phải viết lịch sử một cách trung thực, chính xác và cần phải đính chính  lại lịch sử.
Chẳng biết ông Triết có quá đứng về lập trường các  nhà sử học không mà hôm sau, khi đọc kỹ trên các trang báo in thì ông  thông tấn xã Việt Nam đã tóm tắt một cách chung chung những gì ông Triết  nói. Đặc biệt cái ý phản biện, đính chính lại lịch sử thì bị… kiểm  duyệt bỏ!
Lần này là lần thứ 2 tớ bắt quả tang lời chủ tịch  nước bị cắt cúp, đục, bỏ (lần trước là tuyên bố hùng hồn quyết giữ biển,  giữ trời ở Bạch Long Vĩ)!!!
Cả tuần qua,trên mạng internet, một phong trào “nói  thẳng nói thật, nói hết sự thật” với mục đích cung cấp cho các nhà làm  sử, tài liệu, sự thật để “đính chính lại lịch sử”.
Riêng tớ, một nhân chứng lịch sử đã sống chỉ còn hơn  một tháng nữa là 85 năm có lẻ. Tớ đã nguyện còn sống ngày nào, còn cung  cấp những bằng chứng cụ thể để đính chính lại lịch sử lâu nay, vì quyền  lợi của các nhóm đặc quyền họ đã cố tính giấu diếm, bóp méo, thậm chí  dựng lên những trang lịch sử, những con người …ảo hoặc lờ tịt đi những  anh hùng thứ thiệt nhằm mục đích chính trị nào đó.
Để làm được những việc này tuy không là nhà viết sử,  tớ cũng phải cố gắng đi sâu, tìm hiểu một số vấn đề mà không ít lần bị  những tên cơ hội chủ nghĩa đội cho những chiếc mũ “mất lập trường”,  “thiếu đảng tính”. Cụ thể năm 1982 (83 gì đó không nhớ), tớ được ông  Đặng Hoành Loan, viện trưởng viện âm nhạc mời đích danh tới 31 Nguyễn  Thái Học Hà Nội để góp ý về bản Dự thảo lịch sử âm nhạc Việt Nam. Trước  rất nhiều các cháu giáo sư tiến sĩ mới tốt nghiệp Liên Xô Liên Xiết về.  Tớ đã thẳng thừng bác bỏ cách phân chia thời đại âm nhạc ra thành:
a) Âm nhạc thời kì nô lệ.
b) Âm nhạc thời kì có đảng
và tớ yêu cầu mời những nhạc sĩ như Doãn Mẫn, Nguyễn  Văn Thương, Phan Huỳnh Điểu, Nguyễn Văn TÝ đến để nghe họ nói hơn là  dựa vào những tư liệu đã có sẵn hoặc dựa vào TƯ LIỆU KINH ĐIỂN Mác-Lê  mang từ nước ngoài về. Tớ cũng “ngang nhiên” công nhận nhà thờ và chế độ  thực dân đã mang lại cho nền âm nhạc dân tộc Việt Nam những yếu tố khoa  học như kí xướng âm để thay thế hồ, xừ, xang, cống, líu. Chính những  bài thánh ca từ tiếng la tinh chuyển sang tiếng Việt, thậm chí có cả  những bài hát mới sáng tác của các cha cố dạy cho con chiên mà tớ mang  ra hát thử để khẳng định là: Tân nhạc bắt đầu từ…. nhà thờ thiên chúa  giáo chứ không phải bắt đầu bằng một bài hát được đăng báo đầu tiên của  nhạc sĩ NVT. Cái  sự thật này xem chừng khó… nuốt mặc dầu cử toạ đều gật gù vỗ tay hoan  hô. Cho đến bây giờ, sự hình thành của nền tân nhạc Việt Nam là do ai?  Do đâu? Thì ngoài ý kiến “bạo phổi” của tớ ra là: Chẳng qua chỉ vì chán  kiểu đặt lời cho bài Tây mà nhạc sĩ Việt Nam đã tự sáng tác ra theo tư  tưởng và tình cảm Việt Nam trong một khuôn khổ hình thức âm nhạc phương  Tây mà thôi!
Đấy, với một đề tài hạn hẹp về âm nhạc thôi mà “cải chính lịch sử” còn khó thế, huống hồ:
- Ai dám nói sự thật về cuộc Cách Mạng Tháng 8?
- Ai dám viết về chuyện cướp chính quyền trong tay  Nhật-Pháp, về vua Bảo Đại trao ấn, trao kiếm cho chính phủ lâm thời Việt  Nam dân chủ cộng hoà có gì mâu thuẫn với vụ cướp chính quyền nói trên?
- Vì sao các phó chủ tịch, bộ trưởng cùng cố vấn tối  cao lại dần dần bỏ cái nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà mới thành lập này  mà …. ra đi?
- Sự thật là BỞI cái gì mà 1 triệu rưỡi con người phải bỏ quê hương, bản quán, mồ mả cha ông để vào miền Nam???
- Cái gì đã làm cho hơn 3 triệu con người, sau 1975,  trở thành những kẻ tha hương mất Tổ Quốc như dân Do thái? những kẻ ở  lại thì đi “cải tạo” mút mùa ở những nơi rừng thiêng nước độc?
- Mối hằn thù dân tộc có cách gì xoá bỏ khi bên cướp  toàn bộ tài sản ruộng đồng, nhà máy, xưởng thợ, nhà cửa lại cứ kênh  kiệu, ban ơn cho “kẻ thua mình” bằng những nghị quyết sặc mùi giả dối và  kiêu binh?
Cũng cần phải nói tới những sự thật mà lịch sử khách  quan, theo thời gian đã được chỉnh sửa một cách im lặng, không tuyên  bố, không xin lỗi, dù chỉ là thay mặt người xưa ! Đó là những sự thật cố  tình giấu nhẹm, những sự thật nói ra “không có lợi”. Những sự thật dựng  đứng, chẳng có bao giờ, những sự thật cả thế giới đều biết mà mọi cơ  quan “báo chí truyền thông” đều cãi bây bẩy. Những sự thật đắng ngắt như  bồ hòn mà vẫn phải nuốt vào rồi kêu là ngọt!
Gõ tới đây, tớ bỗng nhớ tới những con người ở Truông  Bồn, ở Đồng Lộc, ở bờ Ta Lê, ở cua Chữ A ngày nay đã được dựng tượng,  dựng đài. Nhưng bao giờ thì những con người đã hi sinh bảo vệ Hoàng Sa  như Nguỵ Văn Thà….sẽ được vinh danh, những người chết trong cuộc chiến  tranh “dạy cho Việt Nam một bài học”, ở Trường Sa năm 1979, bao giờ mới  được công khai kỉ niệm? Những sự thật lịch sử rành rành này cũng cần sớm  đưa ra ánh sáng.
Cũng cần bàn tay và khối óc, con tim của 4000 nhà  khoa học lịch sử, sau khi được lời chủ tịch nước, hãy lao vào tìm hiểu  những sự thật về những nhân vật lịch sử và công bố cho nhân dân biết ai  có công? ai có tội??? Ai phản bội? Ai đầu hàng? Chỉ tiếc rằng những nhân  chứng sống để có thể đưa ra được những sự thật thì cứ “ra đi” dần dần.
Mới đây nhất, một nhân vật nắm nhiều “sự thật” nhất  đã ra đi. Đó là giáo sư Trần Văn Giàu, người mà báo chí viết về tiểu sử  của ông đã né tránh những giai đoạn ông học ở Liên Xô cũng với Tito và  Thorez…. Cũng như thời gian ông ở Pháp có quan hệ với Phan Văn Trường,  Tạ Thu Thâu…trước cả Nguyễn Ái Quốc ra sao. Cũng chính vài câu tiết lộ  của báo chí nhà nước mà nhiều người nhớ lại cái cảnh một ông xứ uỷ nam  kỳ đánh bộ đồ tây, đi guốc gỗ ngất ngưởng trên đường Trần Hưng Đạo Hà  Nội, bị vô hiệu hoá về chính trị bằng cách chuyển sang làm nghề thầy  giáo và chỉ có là nghề nghiên cứu lịch sử, khen thưởng về nghề dạy học,  viết sách cho đến hơi thở cuối cùng. Riêng tớ, tuy chỉ là bậc đàn em  nhưng có  nhiều điều kiện thường gặp giáo sư Giàu thời kì tớ còn công tác ở ban  tuyên huấn Trung Ương cục thì tớ thấy:
- Ông có cả một núi tư liệu về lịch sử cận đại do bản thân ông trực tiếp tham gia.
- Ông từng là nạn nhân của những kẻ đại cơ hội nhưng lại bị ghép vào tội cơ hội.
- Ông rất tự kiêu (tự hào thì đúng hơn) về sự hiểu  biết sâu rộng của mình trên nhiều lãnh vực nên phân tích tâm lí của bất  cứ ai đều trúng phóc, ông còn là vua sáng tác những chuyện tiếu lâm thời  hiện đại nói về sự ngu dốt và kiêu hãnh của nhiều nhân vật đã không  ngại cách ly ông với mọi hoạt động chính trị để vô hiệu hoá tối đa uy  tín của ông trong giới lãnh đạo gốc nam Bộ.
- Ông sẽ không bao giờ nhận được những vinh quang  cuối đời như hôm nay nếu ông vẫn tiếp tục giữ lấy cái danh vị “giáo sư  sử học về hưu” ở ngay mảnh đất đã muốn dìm ông xuống….
- Tớ thực sự vui mừng khi biết: Trong lần thăm Pháp  cuối cùng, sau khi thống nhất đất nước, Giáo sư Giầu đã cho biết: Ông đã  hoàn tất cuốn “ HỒI KÝcủa đời mình”, và đã gửi nó ở một nơi an toàn và  nó sẽ được ra mắt trong một thời gian thích hợp”. Một kho sự thật thật  sẽ được khui ra? Hay ngay từ bây giờ, người ta đã lo cho một “Gửi Mẹ và  Quốc hội” cuả Bảy Trấn, một “Nhật Ký Rồng Rắn” của Trần Độ sẽ lần lượt  ra đời mà cố tình “khoanh” ông trong cái phạm vi “Nhà nghiên cứu lịch sử  “???
Hỡi các nhà làm khoa học lịch sử!
Được lời khuyến khích động viên của người đứng đầu  Nhà Nước, (dù ông Triết có còn ở lại hay ra đi sau vụ sắp xếp nhân sự  mới), các vị hãy đi tìm nhiều sự thật, nhanh chóng, chính xác, dũng cảm  trả lại cho lịch sử những SỰ THẬT THẬT, xắn tay đi vào cái việc “ĐÍNH  CHÍNH LỊCH SỬ” BẰNG NHỮNG TƯ LIỆU KHÔNG THỂ TRANH CÃI!
Chỉ có sự thật thật mới đáng để các nhà sử học đáng bỏ công nghiên cứu.
Con cháu chúng ta đang mong chờ MỘT NGÀY KHÔNG XA  MỌI SỰ THẬT LÂU NAY BỊ XOÁ BỎ, CHE GIẤU, XUYÊN TẠC, BÓP MÉO… SẼ ĐƯỢC  CÔNG KHAI, ĐÀNG HOÀNG BƯỚC VÀO CÁC TRANG SỬ CHÍNH THỨC CỦA NƯỚC NHÀ.
Nguồn: Blog Tô Hải
 
