 HÀ   NỘI 9-1 (TH) – Ngày 9 tháng 1, Ban Chấp Hành Trung Ương đảng CSVN bất   ngờ họp gấp trong một ngày mặc dù trước đó đã “nhất trí thông qua danh   sách để giới thiệu với đại hội lần thứ XI của đảng” từ ngày 12 đến ngày   22 tháng 12, 2010.
HÀ   NỘI 9-1 (TH) – Ngày 9 tháng 1, Ban Chấp Hành Trung Ương đảng CSVN bất   ngờ họp gấp trong một ngày mặc dù trước đó đã “nhất trí thông qua danh   sách để giới thiệu với đại hội lần thứ XI của đảng” từ ngày 12 đến ngày   22 tháng 12, 2010.Bản tin của báo điện tử đảng CSVN ngày 9   tháng 1, 2011 nói rằng phiên họp kỳ thứ 15 ngày 9 tháng 1, 2011 chỉ  kéo  dài trong một ngày “để xem xét lần cuối các công việc chuẩn bị cho  Ðại  hội XI của đảng”.
Ðại hội đảng CSVN tổ chức 5 năm một lần,   bắt đầu vào ngày Thứ Tư 12 tháng 1 năm 2011, để bầu bán chiếu lệ theo   sự “giới thiệu” mà thật sự là sự áp đặt những người sẽ ngồi vào Bộ  Chính  Trị, và các chức vụ cao nhất, từ tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ  tướng,  chủ tịch Quốc Hội.
Hành động phải có thêm một cuộc họp nữa   để “chốt” thành phần nhân sự dù đã “nhất trí” là dấu hiệu những sự  tranh  chấp địa vị vẫn còn diễn ra.
Trong bài diễn văn đọc kết thúc cuộc họp   kỳ 15 của ban chấp hành trung ương đảng, ông Nông Ðức Mạnh kêu gọi các   đảng viên, chỉ còn vài ngày nữa khai mạc, “gác mọi riêng tư, làm hết  sức  mình cho sự thành công của đại hội”.
Phụ họa lời ông tổng bí thư, báo đảng   CSVN có lời ca ngợi “Hội nghị lần thứ 15 ban chấp hành trung ương khóa X   thành công tốt đẹp.”
Nhưng liệu cuộc tranh chấp nội bộ đảng   đã coi như ngã ngũ chưa? Ông Carl Thayer, chuyên viên các vấn đề Việt   Nam thường được báo chí khắp nơi phỏng vấn, từng cho rằng phải đợi đến   khi công bố mới biết đích xác.
Hãng thông tấn AFP hôm Chủ Nhật dựa vào   một nguồn tin nội bộ đảng CSVN gián tiếp nói rằng cả Nguyễn Tấn Dũng và   Trương Tấn Sang đều nhắm vào ghế tổng bí thư. Nhưng hai người này vì   tranh nhau, không muốn người kia vào ghế đó nên đã dẫn đến sự thỏa hiệp   đưa một người khác là Nguyễn Phú Trọng vào ngồi.
Theo sự thỏa hiệp ngầm, tuy Nguyễn Tấn   Dũng vẫn ngồi làm thủ tướng còn Trương Tấn Sang làm chủ tịch nước, cả   hai chức danh này sẽ có nhiều thực quyền hơn.
Nguyễn Tấn Dũng đã phải đấu tranh kịch   liệt trước những đả kích dữ dội về chống tham nhũng thất bại và nhất là   sự sụp đổ của “quả đấm thép” Vinashin.
Không bị hất khỏi ghế thủ tướng và Bộ   Chính Trị, điều này cho thấy phe cánh của Nguyễn Tấn Dũng còn rất mạnh.   Liệu có thể xảy ra một cuộc ‘đảo chính’ ở Ba Ðình hai ba năm nữa khi   đảng họp giữa kỳ?
Một nhân vật theo dõi sát thời sự Hà Nội   cho rằng chuyện này có thể xảy đến. Năm nay, cả hai ông Nguyễn Tấn  Dũng  và Trương Tấn Sang đều 61 tuổi, và nếu chờ 5 năm nữa, có thể bị ép  nghỉ  hưu và sẽ không còn cơ hội làm tổng bí thư.
Khi báo Asahi Shimbun tiết lộ hồi giữa   tháng 12 năm 2010 (lúc trung ương đảng đang họp) mấy chức danh chóp bu,   nhiều người tin rằng sự tiết lộ này có vẻ như một sự cố tình để thăm dò   phản ứng dư luận. Người ta không thấy có tin tức gì được tiết lộ từ  ngày  họp Chủ Nhật 9 tháng 1, 2011.
Cách đây ít ngày, một nguồn tin từ Hà   Nội cho nhật báo Người Việt hay, người nhiều phần sẽ lên làm chủ tịch   Quốc Hội là Nguyễn Sinh Hùng (hiện là phó thủ tướng thường trực) chứ   không phải là Phạm Quang Nghị (hiện đang là bí thư thành ủy Hà Nội) như   Asahi Shimbun nhìn thấy trên một bản dự thảo danh sách.
Tuần qua, người ta thấy xuất hiện ở trên   một số mạng thông tin điện tử, trong đó có mạng Ðối Thoại, ba lá thư   không rõ xuất xứ. Một lá thư ký tên 2 cựu tổng bí thư Ðỗ Mười và Lê Khả   Phiêu, cựu Thủ Tướng Phan Văn Khải và 4 đảng viên cao cấp khác giới   thiệu Nguyễn Minh Triết vào ghế tổng bí thư. Một bức thư của 5 cựu tướng   lãnh đả kích Nông Ðức Mạnh chuyên quyền, tư lợi, chỉ trích việc đưa   Nguyễn Phú Trọng lên làm tổng bí thư dù không đủ tỉ lệ phiếu bầu cao.   Một bức thư ký tên Lê Khả Phiêu và Nguyễn Ðức Bình tố cáo cựu Chủ Tịch   Quốc Hội Nguyễn Văn An “đi ngược đường lối chính trị của đảng”.
Ông An qua mấy cuộc phỏng vấn phổ biến   trên VietNamNet/Tuần Việt Nam, cho rằng phải đổi mới hệ thống chính trị   và phải luật hóa đảng cầm quyền.
 
