 
 Một cảnh bên ngoài Trung tâm hội nghị  Quốc gia, nơi diễn ra Đại hội đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 11, ngày 12/01/2011, Ảnh:REUTERS/Kham 
Nhà sử học Pháp nhận xét, từ hai triệu đảng viên  năm 1986, hiện nay con số đảng viên đã lên đến 3,7 triệu người. Số lượng đảng  viên mới được kết nạp hàng năm là 200 ngàn người, gấp năm lần so với đầu thập  niên 90, với tỉ lệ đồng đều cho mọi giới (như phụ nữ, công nhân viên, Công giáo,  dân tộc thiểu số…) trên cơ sở chỉ tiêu đề ra. Theo ông Philippe Papin, với sự  thay đổi từ việc chỉ kết nạp một thiểu số được xem là ưu tú, gồm khoảng nửa  triệu người vào năm 1960, lên một số lượng rộng rãi như hiện nay, đảng Cộng sản  Việt Nam muốn trở thành đảng của đại bộ phận quần chúng, trong khi đây không  phải là chủ trương ban đầu.
Đồng thời, đảng cũng công khai cho thấy ý định  muốn trực tiếp lãnh đạo. Trong thập niên 90, đảng chỉ đứng phía sau để chỉ đạo  chính quyền, nhưng từ năm 2005 đã rời bỏ vị trí hậu trường. Chẳng hạn tại các  địa phương, hiện nay nhiều chủ tịch Ủy ban Nhân dân nay thường kiêm luôn chức Bí  thư Đảng bộ. Như vậy sẽ củng cố quyền lực của đảng lên bộ máy chính quyền, đúng  hơn là chính thức hóa quyền lực này.
Ông Philippe Papin cũng nhận định, vốn bị ám ảnh  bởi nguy cơ tách rời khỏi người lao động, nên đảng Cộng sản đang cố chinh phục  lãnh vực tư nhân. Năm 2006, đảng đã chấp nhận việc đảng viên có thể làm kinh tế  tư nhân không giới hạn, và vào dịp đại hội, biểu tượng của đảng cũng nằm cạnh  logo công ty trên các băng rôn quảng cáo của các tập đoàn kinh tế. Tuy vậy, hiện  chỉ có 2% đảng viên trong lãnh vực tư nhân, trong khi khu vực này tạo ra được vô  số công ăn việc làm.
Cũng theo ông Papin, lý tưởng cộng sản mà đảng đang muốn gắn kết với sự tăng trưởng kinh tế hiện đang ở cuối đường hầm. Chiến tranh đã chấm dứt từ lâu, và nhiệm vụ bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ có vẻ mâu thuẫn trước các vụ xâm lấn của Trung Quốc. Bất công xã hội bị đào sâu, và kinh tế đang bị ảnh hưởng do khủng hoảng. Chuyên gia Philippe Papin kết luận, thử thách lớn nhất của đảng Cộng sản Việt Nam trong những năm tới là tìm cho được tính chính đáng cho sự tồn tại của mình.
 
