"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Donnerstag, 13. Januar 2011

Ước mơ (hay ác mộng?) của phụ nữ

Lê Thị Liên Hoan 

Là đàn ông tức là mê rửa chén
Mơ lau nhà và háo hức lau xe
Làm đàn ông tựa cửa đợi vợ về
Nhanh nhảu chạy ra đỡ làn, đỡ nón
 

Dịu dàng ngồi xuống bằng cánh tay năm ngón
Hỏi nàng: "em có uống nước cam không?"
Rồi bưng lên trên khay nhỏ màu hồng
Nước giải khát, khăn lau tay, xí muội

Rồi trong khi nàng chân co chân duỗi
Vừa nhấp môi, vừa đọc báo thời trang
Ta tung tăng vào bếp mở làn
Lấy các thứ bày ra bàn chuẩn bị
 

Nước tương này xếp vào ngăn gia vị
Hành tím này xếp vào giỏ đồ khô
Ðậu hũ đây thì thả vào tô
Còn rau sống bỏ vào thau rửa sạch
 

Cá chép tươi còn đang phành phạch
Ðánh vẩy rồi ta lấy thớt ra
Tay cắt vây, miệng lại hát ca
Làm việc nhà, đó thật là hạnh phúc

Bắc nồi lên tiện nay ta múc
Nước từ trong máy lọc lưng lưng
Bỏ cà chua, bỏ hành lá tưng bừng
Ta sẽ nấu một nồi canh lịch sử

Trong khi đó vợ ta đang mặc thử
Chiếc áo mới mua về, coi có đẹp chưa
Ta vừa khen, vừa nạo cùi dừa
Ðể rắc sẵn lên chén chè trôi nước
 

Ăn cơm xong cho nàng dùng mát ruột
Và kèm thêm lát dưa hấu đẹp da
Nồi canh sôi trong tiếng reo òa
Ta thả cá, rồi làm luôn món mặn
 

Mở tủ lạnh ra, nhớ lời vợ dặn
Rằng hôm nay nàng muốn ăn cua  

Rang với me, thêm dăm quả trứng rùa
Ta nhanh nhảu cho vào trong nồi hấp
 

Nhớ khi rang phải vặn cho lửa thấp
Cua mới ngon và mới vàng đều
Ðang say sưa thì nghe tiếng nàng kêu
"Nước tắm của em, anh yêu ơi, đâu nhỉ?"
 

Với chai dầu thơm trên tràng kỷ
Ta vội vàng chuẩn bị khăn bông
Dầu gội đầu, kèm theo cái lược hồng
Mời nàng vào, và không quên mở nhạc

Nàng bước vô, không hề kinh ngạc
Vì chuyện này đã quá thân quen
Ta nhanh tay mở khóa vòi sen  

Rồi sung sướng chạy ngay ra nhà bếp
 

Và vui mừng nhanh chóng xếp mâm
Còn không quên mở lọ khế dầm
Cùng pha sẵn ly tra sâm thơm phức
Nàng bước ra, khăn bông quấn ngực
 

Như thiên thần sáng rực vẻ thanh cao
Kéo ghế nhanh, nàng yểu điệu ngồi vào
Khen ta là chồng ngoan, chồng tốt
Ta ngây ngất không thốt được lời nào

Ta gắp cho nàng thêm món đồ xào
Ngắm nàng ăn, lòng dạt dào cảm mến
Chính giữa bàn hai ngọn nến lung linh
Tỏa hào quang xuống góc nhà xinh
 

Hai tâm hồn trắng tinh hòa nhịp
Ta nhai vội để còn nhanh kịp
Vào trải giường và mở tivi
Chờ nàng ăn xong, ta gọi thầm thì
 

Mời nàng vô đúng kỳ phim nhiều tập
Nàng thong thả chiêu ly trà chống mập
Trước khi xem trai Hàn Quốc ung thư
Dưới chân nàng con mèo nhỏ gừ gừ
 

Còn xa xa ta hăng say rửa chén
Vừa rửa kỹ ta vừa nhìn lén
Thấy nàng đang khép mắt mơ màng  

Với lấy chăn hoa ta đắp nhẹ nhàng
 

Bàn tay ta dịu dàng khe khẽ
Rắc vào chăn một chút dầu thơm
Ðặt cạnh nàng gấu bông nhỏ lông xồm
Vặn bé ngọn đèn rồi ta lui bước

Ta kiểm soát cửa sau, cửa trước
Dắt xe vô và cho chú mèo ăn
Ðậy kỹ thức ăn để tránh thằn lằn
Kiểm soát lọ đường, đề phòng bọn kiến
 

Rồi vươn vai ta hùng dũng tiến
Vô phòng nàng, kéo nhẹ tấm rèm ra
Cho ánh trăng xanh biếc ngọc ngà
Phủ lên dáng nuột nà đang ngon giấc

Ta dịu dàng ngồi nhẹ như ngọn bấc
Nói thì thầm ba tiếng "vợ yêu ơi"
Nàng vừa yêu, vừa đẹp nhất trên đời
Ta thiếp đi nơi chân giường mát dịu...



...............................................

TinHamburg



Ca dao Việt Nam có câu:

"Người ta đi ngược về xuôi,
Chồng tôi xó bếp để buồi chấm gio (tro)".


Nếu căn cứ vào câu ca dao này thì ước mơ trên thực ra chỉ là một ác mộng đối với phụ nữ!
Tuy nhiên, nếu một năm 365 ngày mà có được vài ngày đàn ông làm như trong bài thơ thì tôi nghĩ cũng chẳng thiệt gì. Có điều đoạn cuối sẽ thay đổi như thế này:


"...Rồi vươn vai ta hùng dũng tiến
Vô phòng nàng, kéo nhẹ tấm rèm ra
Cho ánh trăng xanh biếc ngọc ngà
Phủ lên dáng nuột nà đang ngon giấc

Ta dịu dàng ngồi nhẹ như ngọn bấc
Nói thì thầm ba tiếng "vợ yêu ơi"
Nàng chồm lên cuốn chặt thân mỹ miều
... Trăng bỗng sáng như bình minh ló dạng..."