Hỡi ơi! Đại tá Nguyễn Mạnh Tường!
Chim bỏ trời xanh đau gẫy cánh
Ngựa lìa chiến địa nhớ yên cương
(Thơ Thanh Nam)
Người lính già Việt Nam
Vừa mới chết đêm qua
Trên đường phố San Jose bụi bặm
Anh đã đi bao nhiêu nghìn dặm
Ðến nơi đây chỉ để chết âm thầm
Không một phát súng chào
Không cả một người thân
Không ai nói với anh một lời tiễn biệt.
Người lính già Việt Nam
Như con thú hoang lạc loài
Trên freeway nhộn nhịp
Một tiếng rên thảng thốt chảy trong mưa
Một chiếc lá cuốn đi theo cơn gió cuối mùa
Một tiếng nấc rã rời trong đêm vắng.
Vợ anh đâu?
Sao không về đây vuốt mắt
Con anh đâu?
Sao không đến vấn khăn tang
Anh ra đi như anh đến
Rất vội vàng
Chẳng còn ai trên đời để khóc.
Nhân loại văn minh có nhiều cách sống
Nhưng đồng bào tôi có những kiểu chết rất lạ đời
Người vợ mang thai Ôm lấy chồng cùng nhảy xuống biển khơi Ðể khỏi phải rơi vào tay giặc Thái Cho sóng biển Ðông nghìn năm còn ru mãi Một bài ca chung thủy vọng về Nam Ðể mỗi sớm chiều khi thủy triều dâng Tổ quốc sẽ được bồi thêm Bằng máu anh thịt chị.
Có những bà mẹ nửa đêm thức dậy Ði bán máu mình mua gạo nuôi con Ðường về chưa tới đầu thôn Bà gục chết không kịp nhìn mặt con lần cuối Ðứa con út cũng chết dần trong cơn đói Miệng còn thì thào hai tiếng “Mẹ ơi!” Những giọt máu tươi đã giết chết hai người Sẽ đọng lại trong nghìn trang lịch sử Cho nước sông Hồng bao giờ cũng đỏ Như màu máu Mẹ Việt Nam .
Ðêm qua thêm một đứa con Vừa mới chết trên đường phố San Jose nhộn nhịp Anh không chết ở Hạ Lào, Bình Long, Cửa Việt Anh không chết ở Hàm Tân, Suối Máu, Hoàng Liên Sơn Chết ở đây đất lạ sẽ thêm buồn Trên mộ bia anh thêm một dòng chữ Mỹ
Một người Việt Nam sinh nhầm thế kỷ Và chết cũng nhầm nơi Ðêm nay bên kia bờ trái đất xa xôi Quê hương anh vẫn còn chìm trong lửa đỏ.
Tôi gởi anh đôi dòng thơ Từ trái tim của một thằng em nhỏ Cũng lạc loài lưu lạc như anh Chúng ta, hai chiếc lá chung cành Bay phơ phất trước từng cơn bão tố Ngủ đi anh bình yên nơi chín suối Ðau thương nầy em sẽ viết thay anh.
Trần Trung Ðạo |