"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Donnerstag, 21. Oktober 2010

Nguyễn Văn Hải và Hoàng Sa- Trường Sa- Việt Nam

Ngày mai 19-10-20 Điếu Cày mãn hạn tù với tội danh '' trốn thuế''.

Tội trốn thuế là tội ít thấy trong các tội xét xử ở Việt Nam, và càng hầu như không có trong chuyện cho thuê nhà trốn thuế. Ngay tại một thành phố như Hà Nội có hàng trăm nghìn căn hộ, cửa hàng cho thuê mà người cho thuê chưa bao giờ đóng một đồng thuế nào từ việc cho thuê nhà. Câu chuyện này rất rõ ràng nhưng vẫn cần được nhắc lại ngày hôm nay rằng

- Anh Điếu Cày đi tù không phải vì trốn thuế.


Bloge Điếu Cày tham nhập vào giới blog cũng tình cờ như bao nhiêu blog khác, anh có thú vui đi ngao du đất nước, chụp những cảnh đẹp của thiên nhiên, con người Việt Nam. Có lẽ nội dung trong blog Điếu Cày sẽ vẫn thế nếu như anh Hải không đặt chân đến Thác Bản Giốc. Từ Cao Bằng trở về khi chứng kiến một phần lãnh thổ đất nước đã bị mất đi, người cựu chiến binh từng đã dâng hiến bao nhiêu năm tháng trong lửa đạn để dành toàn vẹn lãnh thổ lẽ nào không thấy day dứt. Từ những trăn trở ấy, anh Điếu Cày bắt đầu thổ lộ, chia sẻ những suy tư về chủ quyền lãnh thổ đất nước mình trên trang nhật ký điện tử cá nhân.

Chính vì với tấm lòng trong sáng một lòng hướng tới quê hương như vậy, mà anh Điếu Cày mới bị bắt vì tội danh '' trốn thuế'. Bởi nếu bắt anh vì tội khác thì khó khoác cho anh cái động cơ như chống phá đất nước, lợi dụng dân chủ đòi lật đổ, gây rối, chia rẽ..

Anh bị bắt trước cuộc rước đuốc Olimpic Bắc Kinh sẽ đi qua Sài Gòn năm 2008. Trước đó trong bất cứ cuộc bày tỏ nào về chủ quyền đất nước anh Điếu Cày đều có mặt hăng hái, nhiệt tình. Nói đến Hoàng Sa- Trường Sa là người hiểu biết thông tin không thể không nghĩ đến anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải.

Hình ảnh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải trong cảnh giam cầm, tù đày là nét cọ cô đọng  trong bức tranh toàn thể về  tinh thần dân tộc, tinh thần yêu nước của đông đảo người dân Việt Nam.Trong những ngày Nguyễn Văn Hải ở trong tù, những người yêu nước như anh thấy cả mình trong đó, đang ở bên anh, tù cùng với anh, chịu đọa đày như anh. Bởi vậy ngày trở về của những người như Nguyễn Văn Hải hôm nay hay ngày sau nữa của Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Văn Túc, Phạm Xuân Nghĩa, Ngô Quỳnh...đều làm cho mọi người thấy trong lòng rạo rực một nỗi niềm khó tả.

Khi viết đến những dòng này thì đọc thấy tin bên trang www.danlambao.com thấy nói anh Điếu Cày chưa chắc đã được về đúng ngày 19-10 ngày anh hết hạn tù mà tòa án tuyên, anh bất ngờ bị chuyển về số 4 Phan Đăng Lưu vào ngày 16-10 để tiếp tục trả lời điều tra, thẩm vấn của cơ quan an ninh.

Riêng tôi vẫn nghĩ ngày mai anh Hải sẽ trở về nhà.

Bởi nếu anh không về đúng hạn mà tòa đã tuyên , mà tiếp tục bị giam giữ để điều tra thêm về anh Hải thì quả đáng thương cho nhà nước này, chế độ này.

Tôi nói là đáng thương chứ sở dĩ không nói thất vọng, bất mãn..vì những cảm tính đó nhiều đến mức thiên hạ thấy nhàm quá rồi.

Nghĩ rằng chuyện bắt anh Hải hay những người khác là biện pháp tạm thời để giữ yên tình hình đất nước. Sau đó có cách để chuyện này không xảy ra, tức là có khoảng thời gian để tìm biện pháp thỏa đáng với Trung Quốc, sao cho vấn đề biển Đông không còn là chuyện phức tạp đến nỗi phải bắt bớ những người dân trong nước lên tiếng , đề cập đến chuyện đó. Tưởng rằng từng ấy thời gian sẽ có cách ổn thỏa, thấu đáo ngọn nguồn. Nào ngờ đến nay không làm gì được, ngư dân vẫn bị bắt, quần đảo vẫn bị người ta xây dựng, biển vẫn bị nước ngoài khai thác tài nguyên, khí đốt, lại tiếp tục diễn màn bắt  bớ, trấn áp người nào nhắc đến vấn đề đó.

Đáng thương như con nợ đến ngày phải trả, không biết xoay sở thế nào lại phải nợ tìm cách trì hoãn kéo dài thời gian nợ thêm. Cứ lấy đi mãi thời gian, tinh thần của những người dân yêu nước như vậy bằng những biện pháp như vậy, nợ chồng thêm nợ, hỏi có đáng ái ngại không. Phải chăng chẳng có lối thoát hay biện pháp nào để dứt điểm nguyên nhân.

Với những chuyện thế này người Nhật hay người Trung Quốc họ sẽ không nợ nhân dân. Theo báo Vietnamnet thì ngày 16-10 -2010 vừa qua 2000 sinh viên Trung Quốc rầm rộ xuống đường biểu tình, với những biêt ngữ có nội dung kích động  gấp bội nội dung mà thanh niên Việt Nam từng dùng hồi tháng 12 năm 2007 tại Hà Nội, Sài Gòn. Nội dung mà thanh niên, sinh viên Trung Quốc căng công khai là '' đánh đuổi Nhật Bản'' '' tẩy chay hàng hóa Nhật'' đồng thời sinh viên, thanh niên Trung Quốc còn xông vào đập phá cửa hàng Nhật tại TQ, cơ qua an ninh Trung Quốc không nói gì về chuyện này.

Còn tại Nhật một cuộc biểu tình khác cũng đáp lại, 2500 người Nhật đã đứng trước đại sứ Trung Quốc để phản đối Trung Quốc bằng những khẩu hiệu rõ ràng như '' Phản đối Trung Quốc xâm chiếm quần đảo Senkaku'' hay '' không tha thứ cho quân xâm lược''.

Nhìn họ mấy thấy dòng chữ Hoàng Sa- Trường Sa Là Của Việt Nam mới thương thanh niên nước mình làm sao, lại càng tủi hổ hơn khi thanh niên, sinh viên mình không được công khai giăng như họ. Phải lén lút đi sơn, kẻ vẽ.. bị phát hiện là đồng nghĩa bị bắt bớ, tra xét nguyên nhân đâu làm thế, ai xui dục... đau đớn khi bị hỏi những câu thế lắm Tổ Hùng Vương ơi , như thể trên đất nước Việt Nam này chỉ có tiền, quyền lợi, ham vọng thấp hèn mới xui đi làm việc ấy. Có trả lời vì yêu nước, vì thương dân mình , vì chủ quyền lãnh thổ cha ông để lại người ta tròn mắt ngạc nhiên vì trên đời này có những lý do vô lý như thế. Ai trải qua cảnh bị bắt bớ, xét hỏi vì những chuyện thế này sẽ hiểu tâm trạng cay đắng ê chề như vậy. Y như chàng trai yêu cô gái bị người ta ép buộc phải nói động cơ mày yêu cô ấy vì tiền, vì tình dục, vì muốn được quyền, vị trí này nọ.

Thôi hãy để những chuyện này nói vào lúc khác, chỉ biết rằng ngày mai anh Điếu Cày sẽ trở về. Hà Nội hôm nay vẫn âm u, không biết trong đó thời tiết ra sao. Giá như ai đó  đón anh hộ Gió này bằng bó hoa cuốn dải ruy băng Hoàng Sa- Trường Sa -Việt Nam nhỉ.