Tôi tin nếu 9 ngư dân kia là công dân của nước Mỹ, cựu Tổng thống Bill Clinton sẽ tức tốc bay sang Bắc Kinh như năm rồi ông bay sang Bắc Hàn giải cứu 2 công nhân Mỹ bị bắt giữ. Tôi tin nếu 9 ngư dân kia là công dân của nước Nga, ông Pu-tin sẽ tức tốc lái ca-nô lao ra biển.
          Tôi dự nhiều cuộc thả ngư dân  Trung Quốc sau khi bị Việt Nam bắt giữ vì xâm phạm lãnh hải. Tôi cũng dự không  ít cuộc trao ngư dân Trung Quốc (và cả ngư dân thuộc nhiều quốc gia khác)  bị nạn trên vùng biển Việt Nam. Tất cả những cuộc thả- trao đều được báo chí,  truyền hình quay phim chụp ảnh, tuyên truyền ỏm tỏi, đều có quan chức sứ quán  các nước tới dự. Ngư dân được chăm sóc sức khỏe, được thăm nom, ăn uống, thậm  chí nhậu nhoẹt, hát hò, được quan tâm, ưu đãi hơn cả ngư dân nhà mình. Lúc về,  lại được xếp hàng ôm hôn, tặng hoa, thuốc bổ, lại bê khiêng cả thùng sữa to đùng  xuống tàu, cười híp cả mắt.
          Tôi chưa thấy một cuộc trao- thả  nào mà chính quyền lẳng lặng đẩy ngư dân người ta ra biển. Sự ác độc, dã man từ  phía thả. Nhưng Đại sứ quán Việt Nam tại Trung Quốc đâu, họ ở đâu, làm gì trong  lúc đó? Thái độ thờ ơ, ghẻ lạnh và phó mặc trước số phận của những công dân mình  đến như vậy sao?
          Chỉ duy nhất một người thợ quốc  tịch Bolivia, nhưng Tổng thống Bolivia Evo Morales đã tức tốc bay sang Chile để  chờ đón. Ngay sau khi kết thúc chiến dịch giải cứu 33 thợ mỏ, Tổng thống Chile  Sebastian Pinera không hề nói “nhờ đảng ơn chính phủ”, ngược lại, ông cảm  ơn những người thợ mỏ anh hùng đã dạy cho những người trên mặt đất, cho chính  phủ và cho chính bản thân ngài Tổng thống về tinh thần đoàn kết và nghị lực phi  thường của con người.
          Nhìn hai vị Tổng thống Bolivia và  Chile nhào đến ôm chầm từng công dân của mình ngay từ giây phút đầu tiên họ vừa  được kéo chui lên khỏi mặt đất mà giật mình… xấu hổ! 9 ngư dân Việt vẫn biệt tăm  sau một tuần được phía Trung Quốc loan tin là “đã thả xong”. Bây giờ họ  sống hay chết, trôi dạt nơi đâu giữa biển trời mênh mông, tít mù và giông  bão?
          Tôi tin nếu 9 ngư dân kia là công  dân của nước Mỹ, cựu Tổng thống Bill Clinton sẽ tức tốc bay sang Bắc Kinh như  năm rồi ông bay sang Bắc Hàn giải cứu 2 công nhân Mỹ bị bắt giữ. Tôi tin nếu 9  ngư dân kia là công dân của nước Nga, ông Pu-tin sẽ tức tốc lái ca-nô lao ra  biển.
          VietNamnet sáng nay có bài gọi sự khác biệt đó là phong cách  lãnh đạo. Tôi thấy câu chuyện không chỉ giản đơn là ở cái phong cách, mà cao hơn  đó là: ý thức lãnh tụ.
          Rất nhiều lần rồi, tôi đã chạy  câu này: Ta luôn kêu gào quá nhiều ở ý thức công dân, nhưng đã khi nào giật mình  hỏi ngược ở ý thức lãnh tụ ? Trong những thời khắc đó anh ở đâu, làm gì, hành xử  ra sao, thậm chí phải “diễn” thế nào? 
          Bài học vỡ lòng về cách ứng xử và  ý thức lãnh tụ còn quá nhiều vị chưa thuộc.
