Nhạc sĩ Tô Hải 
Xin nói ngay,  “chú Ôn” (*) đây không phải là “ôn dịch”,  “ác ôn”,    “ôn con” mà là chính chú Ôn Gia Bảo,  một con người tớ “theo dõi” trên   mạng suốt từ tháng 8/2007,  khi chú ấy đi thăm thành phố Thâm Quyến,    một thành phố “phi vô sản” nhất mọc lên từ một bãi lầy,  nay trở thành 1   thành phố hiện đại,  giàu có,  nhiều tỉ phú đô la nhất của nước Cộng   Hoà Nhân Dân Trung Hoa.
Cũng  chính ở nơi này,  lần đầu tiên chú  ấy đã  “tự diễn biến”, phát biểu  những ý kiến chưa từng thấy bao giờ của một  thủ tướng,  uỷ viên bộ  chính trị  đương nhiệm của đảng cộng sản Trung  Quốc,  một cái đảng  khổng lồ nhất còn sót lại ngay bên nước ta. Những ý  kiến này tớ đã rụt  rè đưa lên phấn đấu kí số 17 vì vẫn còn ngại: Có thể  đây là lực “lượng  thù địch” tung hoả mù để làm rối loạn hàng ngũ nước  bạn môi hở răng  lạnh và cả hàng ngũ những đồng chí cộng sản nước Việt  thì sao?
Cho  đến ngày  3/10/2010,  tớ được chứng kiến trên youtube buổi phỏng  vấn   chú Ôn trả lời  đài CNN  thì tớ mới xác định được đây đích thực  chính  là lời  chú Ôn chứ chẳng ai khác.  So với những lời tuyên bố ở  Thâm  Quyến thì lần này chú Ôn mất “lập trường tư tưởng cộng sản Trung  Quốc”  rõ rệt hơn,  quyết tâm hơn  thời ở Thâm Quyến nhiều. Ví dụ:  ngày  22/8,   chú ấy chỉ nói chung chung là: “Phải cải cách chính trị nếu không  thì  nền kinh tế Trung Quốc sẽ sụp đổ…”,  nhưng… đến 20/10 thì chú ấy  khẳng  định là: “phải cách mạng thể chế chứ không phải là cải cách nữa…” Chú  lại còn nhấn mạnh về dân chủ và tự do là: “Nguyện vọng và  đòi hỏi của  dân chúng về dân chủ,  tự do là một sức mạnh không thể kháng  cự…” Hơn  thế nữa,  chú Ôn còn chỉ rõ: “Đảng cộng sản Trung Quốc cần  phải hành  động theo đúng hiến pháp và pháp luật chứ không thể đứng trên  hiến pháp  và pháp luật như thời kì còn là một Đảng cách mạng đấu tranh  để giành  chính quyền.  Tóm lại,  toàn văn cuộc phỏng vấn đều toát lên  một ý lớn  là: PHẢI CÁCH MẠNG CHÍNH THỂ CHÍNH TRỊ CHỨ KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ CẢI CÁCH LẺ TẺ.    Điểm nổi bật là khi nhà báo Fareed Zakaria hỏi chú Ôn câu hỏi cuối   cùng: “Ông có nghĩ rằng các cấp lãnh đạo đều nghĩ như ông không hoặc ông   có biến lời nói thành hành động không?” thì chú Ôn hiên ngang trả lời:   “Ông tưởng câu hỏi này khó trả lời lắm chăng? Nhưng đối với tôi lại là   dễ nhất. Tôi xin nhắc lại: Tôi đã nói là sẽ làm và sẽ dành cả cuộc đời   tôi để thực hiện ý tưởng này”.
Tớ  mừng quá vì nghĩ rằng: “Một Gooc ba chốp Trung Quốc” đã ra đời rồi   chăng? Từ những tuyên bố “Perestroika Glasnot là để có “nhiều chủ nghĩa   xã hội hơn” đến “cả cuộc đời tôi đi theo chủ nghĩa cộng sản,  chỉ toàn   là nói dối và nói dối”. Một tổng bí thư,  một đảng cộng sản lớn nhất  thế  giới đã tự “diễn biến” như thế để không đầy 2 năm sau đi đến kết  quả là  sự sụp đổ toàn bộ khối  cộng sản  Liên Xô và Đông Âu  thế nào  thì cả  thế giới đã biết.      Riêng tớ,  tớ luôn luôn giữ vững lập  trường:  Không ai đánh đổ chủ nghĩa cộng sản được bằng chính những người  cộng  sản, (học lỏm của cố tổng thống De Gaulle) mà gần đây,  khi nhận  chức,   tổng thống Obama đã “văn nghệ hoá” ý tưởng này. (“báo ta” có nhã  ý kiểm  duyệt khúc này khi đăng  “không toàn bộ” bài diễn văn của ông  ngày nhậm  chức). Tớ cũng luôn xác định tư tưởng là: Chỉ khi nào Trung  Quốc  thay  đổi thì mới mong có thay đổi ở Việt Nam.  “Chưa có điều kiện  tiên quyết  này thì mọi sự đấu tranh dù bằng phương pháp nào ở trong  nước cũng chỉ  là “kim châm  đít voi” mà thôi!”
Tuy  vậy,  tớ cũng giành đa số thời gian lên mạng để theo dõi  những hậu quả  của ông “Gooc ba chốp Tàu” này nhất là báo chí Trung Quốc,   mà nhanh  nhạy nhất là các tờ báo điện tử. Té ra không một tờ báo nào  của Trung  Quốc cho đăng những lời “cực kì nguy hiểm”,   “có hại cho an  ninh quốc  gia”,   “…” của chú Ôn cả! Nghĩa là chú Ôn đã “vượt rào” ngay  khi còn  tại chức! Thế thì cũng dũng cảm đấy chứ! Lạy trời chú đừng bị xử  lý như  Triệu Tử Dương, hay tệ hơn như… Lưu Thiếu Kỳ, Lâm Bưu…
Cho  đến….  2 ngày  trước khi  Trung ương đảng cộng sản  Trung Quốc họp thì….   trên mạng bấm vào đâu cũng đều thấy lá thư ngỏ  của 23 nhà  trí thức,  chính trị gia hàng đầu của Trung Quốc lên tiếng  đòi tự do dân chủ,  tự  do ngôn luận. Hưởng ứng là gần như tất cả các báo  đài,  báo tin,  báo  mạng  thế giới (BBC,  Reuters Bloomberg…) và cả  ngay trên các trang  blog của các blogger “hiền lành” nhất nước VN đều có  tái đăng lại toàn  bộ bài phỏng vấn  của chú Ôn cũng như lá thư ngỏ của  23 nhà trí thức TQ  nổi tiếng với những cái tên như : Lý Nhuệ (thư kí  riêng của ông Mao,   90 tuổi,  giáo sư trường Đảng),  Chu Phái Chương(  cựu trưởng ban tin  tức,  ban THTW),  Chu Chiêu Minh (cựu phó chính uỷ  quân khu Quảng  Châu),  Hồ Tích Vĩ (cựu chủ nhiệm “Nhân dân nhật báo”),    Lý Phổ (cựu  phó giám đốc Tân Hoa xã)…  danh sách từ 23 người hiện  đang cứ thế kéo  dài. Đặc biệt,  trong danh sách này,  90% đều là đảng  viên cao cấp,   tuổi Đảng tuổi đời đều hơn cả Hồ Cẩm Đào,  Ôn Gia Bảo đến  3,  40 năm.
Bloomberg  còn có một cái tít gây chú ý : “Scandal dân chủ của loài  người”. Vương  Vĩnh Thành,  giáo sư đại học giao thông Bắc Kinh thì viết:  “Nếu hiến  pháp bị vi phạm thì chính quyền không còn chính danh và người  dân phải  dũng cảm thực hiện các quyền của mình. Nhà báo Đối Tình,  Lý  Đại Đồng  báo Thanh Niên cũng nhân dịp này đều lên tiếng đòi hỏi tự do  báo chí và  họ gọi những người bịt tin tức là những “hắc thủ”. Họ dùng  ngay Mác để  đánh Mác như: “Báo chí bị kiểm duyệt là con quái vật được  văn minh  hoá,  cái quái thai được tắm nước hoa”! Họ vạch trần những gì  là phản  lại điều 36 của hiến pháp Trung Quốc năm 1982: Thay vì được tự  do ngôn  luận,  làm con mắt và cái miệng của nhân dân thì mắt đã bị che,   miệng  đã bị bịt…. Và bây giờ  con “mắt “ của báo chí thì  đã xuống  cấp tới  mức chỉ còn là “cái miệng của một nhóm lợi ích”.  Quả là chú Ôn  theo tớ  đã phát động được một phong trào công khai đòi cách mạng thể  chế,  đòi  dân chủ tự do nhân quyền trước thềm Đại Hội Trung Ương V Đảng  CS Trung  Quốc Có người còn thậm chí khẳng định: chính Ôn Gia Bảo đã ném  quả cân  vào quyết định của Hội đồng xét trao giải Nobel hoà bình  cho  “tiến  sỹ-tù nhân”  Lưu Hiểu Ba khơi mào cho  lá thư ngỏ của các nhân vật  quan  trọng,   khả kính của nhân dân Trung Quốc.
Ở  nước ta,  một vài tớ báo,  nhân đưa tin về hội nghị trung ương V  Trung  Quốc khai mạc,  cũng “rụt rè” đưa một vài dòng  về những gì chú Ôn  đã  vang vọng khắp thế giới (mà báo chí nước bạn “bốn tốt” cấm tiệt như:   “Tôi tin rằng tự do tư tưởng là điều thiết yếu ở mọi đất nước,  chúng   ta phải tạo ra những điều kiện cho phép người dân phê bình hoạt động của   chính quyền ….” Hoặc “ Những lời kêu gọi cho dân chủ và tự do sẽ trở   nên không thể cưỡng lại được” (Tuổi trẻ 16/10/2010). Đây là một điều   “Lạ”“được phép” hay do sự “khéo léo luồn lách”, ấm ức vì  biết mà không   được viết nên đã tự động mở băng keo  xì ra vài tiếng rồi vội vàng dán   lại?
Đằng  nào thì tớ cũng thấy le lói chút xíu hy vọng và cảm thấy  có sự cựa quậy  nhờ có sự tác động nào đó của chú Ôn-ba-chốp và bức thư  ngỏ của 23  chiến sỹ lão thành cách mạng của Trung Quốc nên bên ta cũng  có tí chút  “tự diễn biến hoà bình”. Thế thì làm sao không mừng và hy  vọng cơ chứ?
Cuộc   “đấu tranh nội bộ” công khai  bên Trung Quốc,  suốt  tuần qua đã làm tớ  phung phí khá nhiều năng lượng để tìm đọc,  để nghiên  cứu các bài viết  phê phán hoặc phân tích của các nhà chuyên về Trung  Quốc học. Theo Le  Figaro thì đây là cuộc đấu tranh diễn ra giữa các cán  bộ “lãnh đạo xuất  thân bình thường” với các “hoàng tử đỏ” ?  Cũng có nhà  phân tích chính  trị nổi tiếng lại cho là :Một vụ chuẩn bị chuyển giao  thế hệ dần  dần  cho tới năm 2013,  năm cuối cùng dân Trung Quốc sẽ từ bỏ  hẳn cái chế độ  đương thời để thay thế bằng một chủ nghĩa Hán tộc,  một  nước Tư Bản  đứng đầu một nửa bán cầu,  dân số đông nhất thế giới và sẽ  áp đặt mọi  áp lực “cứng” cũng như “mềm” cho toàn thể loài người cùng với  Mỹ???  Cũng có bài thì phân tích cụ thể cái con đường tất nhiên kể từ  thời kỳ  phá hết rồi làm lại… Họ chia các giai đoạn cách mạng Tầu theo ý  đồ của  từng cá nhân nắm quyền lãnh đạo tối thượng mỗi thời kỳ. Họ  chia  ra 4  thời kỳ như sau:
1)     Mao Trạch Đông
2) Đặng Tiểu Bình
3) Giang Trạch Dân
4) Hồ + Ôn
5) Qua đại hội 18, vào năm 2013 sẽ là thế hệ “Tập Cẩm Bình, Lí Khắc Cường”??? Còn mâu thuẫn hiện nay không thể là mâu thuẫn về lý tưởng mà là mâu thuẫn về các “nhóm lợi ích”. Riêng với các nhà bình luận trong nước như Trần Vĩnh Niêu, Phạm Á Phong, Trương Lập Phàm thì đều đưa ra kết luận : Các cuộc đấu tranh của các nhà chính trị ở Trung Quốc hiện nay bắt buộc phải hoà hoãn vì chẳng ai có lí luân gì đánh đổ nổi ai. Nhiều tờ báo khi đề cập tới những sự việc động trời này ở Trung Quốc thì chạy tít “Khó và… khó” vì chỉ riêng chuyện cấm báo chí đăng những gì chú Ôn-ba-chốp nói và ngăn chặn các đường truyền trên Internet đủ thấy là “lực lượng hoàng tử đỏ” chưa chịu lùi..
2) Đặng Tiểu Bình
3) Giang Trạch Dân
4) Hồ + Ôn
5) Qua đại hội 18, vào năm 2013 sẽ là thế hệ “Tập Cẩm Bình, Lí Khắc Cường”??? Còn mâu thuẫn hiện nay không thể là mâu thuẫn về lý tưởng mà là mâu thuẫn về các “nhóm lợi ích”. Riêng với các nhà bình luận trong nước như Trần Vĩnh Niêu, Phạm Á Phong, Trương Lập Phàm thì đều đưa ra kết luận : Các cuộc đấu tranh của các nhà chính trị ở Trung Quốc hiện nay bắt buộc phải hoà hoãn vì chẳng ai có lí luân gì đánh đổ nổi ai. Nhiều tờ báo khi đề cập tới những sự việc động trời này ở Trung Quốc thì chạy tít “Khó và… khó” vì chỉ riêng chuyện cấm báo chí đăng những gì chú Ôn-ba-chốp nói và ngăn chặn các đường truyền trên Internet đủ thấy là “lực lượng hoàng tử đỏ” chưa chịu lùi..
Ai nói gì thì nói,  cuối cùng cũng đều kết luận giống như tờ Guardian,  chờ 2 năm nữa sẽ biết!
Lần  này là lần thứ 2 tớ “xía dzô chuyện bên Tàu” vì tớ nghĩ báo chí  lề phải  có thưởng kẹo cũng chẳng dám đưa những tin động trời này. Trái  lại,   trừ báo chí Trung Quốc thì khắp thế giới,  ai biết tiếng gì đều có  thể  tìm hiểu. Nhất là chữ nghĩa việc dịch sang tiếng Việt đôi khi chỉ  sai  một ly cũng dễ  trở thành “xì căn đan văn hoá-chính trị” như mấy ông  Ta  dịch lời Anh để hát cho Tây nghe nhân dịp “dâng lên Đại  lễ nghìn  năm  Thăng Long” vừa qua.
- Với niềm tin mãnh liệt vào sự thay đổi của đất nước mình sẽ có sau khi nước bạn láng giềng “bốn tốt” thay đổi.
- Với niềm bi quan não nề về cái tuổi của tớ chắc không thể nào chứng kiến được cái sự thay đổi ấy.
Cho  nên khi biết được cái chuyện chú Ôn-ba-chốp này,  tớ mừng hết  xảy,   bỏ  hết mọi công việc để theo dõi xem bên đó đã “có chuyện” gì  chưa cho  nhân dân bên này bắt chước. Tuyệt đối tớ không hề đề cao chú Ôn  trên  cương vị thủ tướng,  uỷ viên bộ chính trị Đảng cộng sản Tầu mà chỉ  mong  có một chú Ôn-Ba-Chốp bên đó sẽ vực dậy những X-ba-chốp,  những B.   Eltsine “bên đây” thì phúc đức biết mấy cho cái dân Việt Nam này.
Đừng ai chửi tớ là “phản quốc đi theo Trung Cộng nhé”!
.................................................. 
(*)  Cũng xin nói: Sở dĩ tớ gọi Ôn Gia Bảo là “chú” vì chú ấy sinh sau  tớ 15  năm (1942) mà  thôi chứ không hề có họ hàng chú bác gì với chú ấy  cả.  Vả lại theo thói quen của bố tớ bất cứ người Hoa kiều nào,  cụ đều  gọi  là “chú khách” cả.
(**)  Tất cả những lời trích dẫn tớ đều (ghi theo trí nhớ) lấy ở các  đường  link ở trong cũng như ngoài nước sau đây là vài đường để bạn nào  chưa  đọc thì bấm vào đọc chơi.

