NGUYỄN QUANG LẬP
Bài  ni bọ viết theo đặt hàng  của một tờ báo. Chẳng ngờ sáng ni được một  biên tập viên cho biết bài  báo đã bị ách lại. Biên tập viên thư giải  thích cho bọ: “Cụ thể là sau  khi báo TT ngày 2/11 tường thuật vụ bùng  nổ Vinashin tại QH, hoan hô ĐB  Nguyễn Minh Thuyết, bề trên triệu tập  ngay một cuộc họp khẩn cấp để chấn  chỉnh. Các  TBT sợ thót dái, không dám ho he  gì về chuyện ông Thuyết với Viashin  nữa. Ôi, cái đất nước mình!”. Một  bài báo không được đăng không có vấn  đề gì, nhưng mà buồn, buồn quá cho  đất nước mình. 
Bài phát biểu của đại biểu   Nguyễn Minh Thuyết tại Quốc hội hôm 1/11 vừa rồi gây một tiếng vang   trong công chúng, không phải chỉ vì tính trung thực và thẳng thắn mà nó   còn chạm đến những vấn đề cốt lõi của văn hoá nghị trường. 
Chọn vấn đề Vinashin cho 7 phút phát biểu của mình, ông Nguyễn Minh Thuyết đã khẳng định Vinashin “thực sự là nó đã sụp đổ” và ông truy cứu trách nhiệm: “ Các   thành viên Chính phủ có liên quan phải kiểm điểm và nhận kỷ luật trước   Quốc hội, cơ quan đại diện nhân dân cả nước bầu ra mình; không thể chỉ   nhận khuyết điểm một cách chung chung và tuyên bố đã kiểm điểm nội bộ  là  rũ xong trách nhiệm.” Ông còn đề xuất: “Quốc   hội biểu quyết thành lập Uỷ ban lâm thời điều tra trách nhiệm của các   thành viên Chính phủ trong vụ việc này, trên cơ sở đó, vào thời gian   cuối kỳ họp, bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng và một số thành viên Chính phủ   có liên quan”. Quả thực từ trước tới nay chưa ai dám nói và nói được như ông.
 Văn  hoá nghị trường bao gồm  minh bạch thông tin, thông tin minh bạch, văn  hoá tranh luận, truy cứu  trách nhiệm và văn hoá từ chức. Có thể nói  Quốc hội ta đã có một bước  tiến dài trong văn hoá nghị trường. Từ chỗ  chỉ biết đồng thuận, hình ảnh  những cánh tay đồng thuận đồng loạt dơ  cao được coi như mẫu mực của  tính ưu việt, đến việc chấp nhận tranh  luận, công khai việc tranh luận  và đi đến những cuộc bỏ phiếu thực chất  đã cho thấy  Quốc hội đang dần  thực sự là của dân, do dân và vì dân.  Rất đáng mừng.
 Chúng  ta không còn sợ “địch lợi  dụng” khi minh bạch thông tin. Thực tế một  khi mọi thông tin đều minh  bạch, không có gì là úp mở, giấu đầu hở đuôi  thì khi đó “địch” mới khó  bề lợi dụng, chứ không phải ngược lại. Các  cuộc tranh luận tại Quốc hội  được truyền hình trực tiếp trong nhiều năm  qua đã chứng minh điều đó, “  địch” đã hết đường xiên xỏ còn niềm tin  dân chúng ngày một củng cố và  nâng cao.
 Tuy  nhiên để tiến tới một văn  hoá nghị trường như mong muốn, một văn hoá  nghị trường đích thực, chúng  ta cần phải nổ lực nhiểu hơn nữa. Minh  bạch thông tin đã có nhưng chưa  nhiều, còn thông tin minh bạch thì hãy  còn là một ẩn số. Trong vụ  Vinashin chẳng hạn, con số  nợ là 80 nghìn  tỉ, 100 nghìn tỉ hay 120  nghìn tỉ? Vì sao 8 lần thanh tra không phát  hiện được sai lầm của  Vinashin? Vì sao “ bận trăm công nghìn việc nhưng Thủ tướng vẫn cứ phải quản lý các doanh nghiệp lớn như vậy” như câu hỏi của đại biểu Phạm Thị Loan đưa ra khiến ta chưa thể an tâm về cái gọi là thông tin minh bạch.
Có  hai vấn đề cốt lõi của văn  hoá nghị trường mà chúng ta  chưa làm được,  ấy là việc bỏ phiếu tín  nhiệm chưa là việc bình thường và văn hoá từ  chức hảy còn quá xa vời.  Qui định phải có đủ 20% đại  biểu Quốc hội đề nghị mới  tiến hành bỏ phiếu tín nhiệm đã làm cho việc  bỏ phiếu tín nhiệm tuồng  như không xảy ra khi có đại biểu yêu cầu.  Trong khi đó văn hoá từ chức  hầu như không có trong “từ điển” của các  ông quan lớn nhỏ, ngay cả việc  bãi nhiệm, cách chức cũng rất khó xảy  ra. Có lẽ vì thế mà Thủ tướng  Nguyễn Tấn Dũng đã thừa nhận “ Ba năm nay  tôi không kỉ luật một ai”, thủ  tướng Phan Văn Khải thì than thở: “Công  tác cán bộ nhiều khi vượt khỏi  tầm tay”.
Cho  nên với phát biểu của ông  Nguyễn Minh Thuyết, văn hoá nghị trường nước  nhà chưa bao giờ sáng tỏ  như lúc này. Thật đáng mừng. Mừng đó rồi lo  đó khi một đại biểu phản bác  lại bằng thứ lý lẽ cũ kĩ, lạc hậu: “Không nên làm rối tình hình, dễ khiến kẻ xấu lợi dụng”.   Nếu đây không phải là tiếng nói lạc lõng giữa nghị trường, nếu văn hoá   tranh luận lấy quy chụp và suy diễn làm căn bản vẫn còn được  số đông   ủng hộ, thì văn hoá nghị trường vẫn còn kẹt cứng, đóng băng, chưa mong   có ngay khai thông, mở cửa. Đó chính là nỗi lo lớn.
CHUẨN “CHÂU PHI” CHO BÔ- XÍT VÀ… TIVI CHO VINASHIN?
Phương Loan
Dù  không hề muốn, Phát ngôn  & Hành động tuần này vẫn buộc phải tiếp  tục hai chủ đề đã đề cập từ  tuần trước, bởi cả hai vẫn giữ nguyên sức  nóng như lửa đốt từ trong diễn  đàn quốc hội lẫn ngoài vỉa hè xã hội.
Bô-xít và chuyện chuẩn… châu Phi?
Không  được đưa vào chương trình  nghị sự chính thức của kỳ họp lần này, nhưng  không vì thế mà chủ đề  bô-xít bị lãng quên. Cử tri sẽ “ghi điểm” cho  ĐBQH Dương Trung Quốc, bởi  ông (hình như là ĐBQH duy nhất) đã viết thư  cho Chủ tịch Quốc hội đề  nghị “tại kỳ họp này Chủ tịch cần bày tỏ một  thái độ rõ ràng đối với  những ý kiến quan ngại của nhân dân; các ủy ban  của QH có liên quan cần  có những hoạt động giám sát theo quy định của  pháp luật và bày tỏ ý kiến  rõ ràng”. Cũng chính ông (hình như lại là  ĐBQH duy nhất) đã dành gần  như trọn 7 phút quý giá trong thời gian thảo  luận kinh tế – xã hội ở hội  trường sáng 2.11 chỉ để nói về bô-xít, bỏ  qua cả chục vấn đề nóng hổi  khác.
Đại biểu Dương Trung Quốc: “Tại kỳ họp này Chủ tịch cần bày tỏ một thái độ rõ ràng đối với những ý kiến quan ngại của nhân dân…”
Dù  rằng trước ông, Bộ trưởng  Phạm Khôi Nguyên đã “xin phép phát biểu dài  hơn một chút” để trấn an  Quốc hội về sự an toàn của môi trường khi khai  thác bô-xít ở Tây Nguyên,  bởi các chỉ tiêu, các tiêu chuẩn là tiêu  chuẩn hiện đại của thế giới,  các chỉ tiêu về môi trường nghiêm ngặt  nhất của Việt Nam quy định và với  các yêu cầu cân đong, đo đếm rất cụ  thể là cơ sở khoa học.
Nhưng  ĐB Quốc đã chỉ ra một  “thiếu sót” mấu chốt trong giải trình có vẻ như  đã kỹ càng của Bộ trưởng  Nguyên, rằng “việc triển khai xây dựng báo cáo  về môi trường diễn ra  cách đây đã 1 năm, không biết sau sự cố Hungary,  đoàn giám sát của bộ đã  đi chưa, như thế vẫn là những thông tin cũ.
“Đã  một lần trên phương tiện  thông tin đại chúng, Bộ trưởng Phạm Khôi  Nguyên nói rằng đó là về lý  thuyết còn trên thực tiễn là chưa rõ. Người  ta đặt dấu hỏi về khoảng  cách giữa lý thuyết và thực tiễn như thế  nào”. Thông tin cũ nên ĐB Quốc  không an lòng, và người dân cũng chưa  thể an lòng.
Ấy  là chưa kể, khi Bộ trưởng bảo  các chỉ tiêu về môi trường nghiêm ngặt  nhất của Việt Nam quy định thì  người dân bỗng dưng cảm thấy hơi… rùng  mình. Nói quốc tế xa xôi thì  người dân còn “ù ù cạc cạc” không biết  quốc tế nào, bởi quốc tế có 5, 7  đường quốc tế, chuẩn châu Âu châu Mỹ  cao vời vợi hay chuẩn… châu Phi thì  cũng hiển nhiên phải gọi là quốc tế  thôi.
Quốc tế  còn chưa chắc chắn, đằng  này Bộ trưởng lại nhắc chỉ tiêu môi trường của  Việt Nam thì thật không  biết phải nghĩ thế nào. Môi trường của Việt  Nam đang “sạch” thế nào thì  người dân hoàn toàn có thể tự cảm nhận (bởi  cũng rất tùy nơi), nhưng  chuyện chuẩn Việt Nam thế nào thì cứ đi dọc  Việt Nam xem các… trường  chuẩn quốc gia là Bộ trưởng sẽ thấy chuẩn của  mình còn thấp ra sao.
Nhớ  lại chính những ngày này năm  ngoái, Hà Nội còn được công nhận là đô  thị sạch hẳn hoi, được công nhận  mà chẳng người Hà Nội nào thấy vui,  thậm chí họ còn trách những người  trao danh hiệu là trao nhầm.
“Đã  một lần trên phương tiện  thông tin đại chúng, Bộ trưởng Phạm Khôi  Nguyên nói rằng đó là về lý  thuyết còn trên thực tiễn là chưa rõ. Người  ta đặt dấu hỏi về khoảng  cách giữa lý thuyết và thực tiễn như thế  nào”.
Lan  man một tý chuyện chuẩn,  chuyện sạch, để Bộ trưởng sẽ không ngạc nhiên  khi người dân sẽ tỏ ý nghi  ngờ khẳng định môi trường sẽ sạch “trên lý  thuyết” của Bộ trưởng.
Chưa  hết, Bộ trưởng bảo Hội đồng  thẩm định của Bộ có tới 21 thành viên,  nhiều gấp ba lần các hội đồng  khác (thường chỉ có 7 – 9 thành viên),  “gồm tới 18 nhà khoa học, bao gồm  các GS, PGS và TS, chủ yếu là các  đồng chí là viện trưởng, viện phó,  giám đốc trung tâm khoa học, hiệu  trưởng, hiệu phó các trường đại học,  phải mời các đồng chí này vào, bởi  vì đứng đằng sau các nhà khoa học này  là cả các viện nghiên cứu, là hệ  thống các trường đại học, các giáo sư  đứng đằng sau, để thẩm định tất  cả các lĩnh vực có liên quan”. Giá như  Bộ trưởng có thể công bố cụ thể  tên của 18 nhà khoa học này, để xem đứng  đằng sau họ có tổng cộng bao  nhiêu viện nghiên cứu, bao nhiêu trường  đại học, bao nhiêu giáo sư, đã  bao quát đủ tất cả các lĩnh vực chưa?
Rồi  phải đi hỏi một vài GS trong  đó (nếu hỏi được tất cả thì còn gì bằng)  xem họ đã bao giờ được mời tư  vấn về những vấn đề liên quan đến dự án  bô-xít này chưa. Chỉ khi họ đều  bảo họ đã có tham gia rồi, và họ khẳng  định là an toàn, thì may ra người  dân mới tin, và có lẽ ĐB Dương Trung  Quốc cũng tin.
Còn  bây giờ, cũng như ĐB Quốc,  người dân chỉ thấy rất nhiều nhà khoa học  lên tiếng lo âu về dự án, cũng  toàn những nhà khoa học lớn, thuộc các  đại học hay viện nghiên cứu lớn  cả. Vậy thì phải suy luận thế nào đây?  Vì viện trưởng của họ, hiệu  trưởng của họ chưa được mời vào hội đồng  thẩm định của Bộ, hay được mời  vào rồi mà chưa hỏi ý kiến họ, hay hỏi  rồi mà lại…?
Vì  quá thiếu dữ liệu nên không  dám đưa ra kết luận gì, chỉ biết rằng thêm  một cơ số lý do để người dân  chưa thể tin chắc “như đinh đóng cột” như  Bộ trưởng rằng khai thác  bô-xít Tây Nguyên là an toàn.
Chỉ  phân tích vài ý chứ chưa đi  sâu vào những nội dung chuyên môn trong  phát biểu của Bộ trưởng, đã thấy  có nhiều điểm đáng quan ngại, nên chỉ  xin phân tích thêm một điểm “nho  nhỏ” nữa thôi. Trong kiến nghị của các  nhân sĩ trí thức có nhắc chuyện  Trung Quốc đã đóng cửa cả trăm mỏ khai  thác bô-xít trên khắp đất nước vì  ảnh hưởng đến môi trường. Còn trong  phần trình bày của Bộ trưởng lại có  nhắc việc đã tổ chức cho đoàn của  Hội đồng thẩm định đi thăm Trung  Quốc, để học tập kinh nghiệm. Giá như  đoàn của Hội đồng thẩm định đến  chính những nơi chính phủ Trung Quốc đã  cho đóng cửa mỏ thì hay biết  mấy? Bởi trăm nghe không bằng một thấy  mà. Họ đóng cửa mỏ của họ, rồi  lại sang khai thác mỏ của mình thì có  đáng tin không?
Khai thác bo xit và Vinashin đang là vấn đề nóng nhất trong quốc hội, Ảnh Dân Trí
Không lẽ phải dùng từ “vô cảm”?
Đến  đây thì xin dừng phân tích  những phát ngôn của Bộ trưởng Tài nguyên –  Môi trường Phạm Khôi Nguyên,  để trở về với ĐBQH Dương Trung Quốc.
Không  chỉ tỏ ra chưa an lòng với  giải trình của Bộ trưởng Tài nguyên – Môi  trường, ĐB Quốc còn thẳng  thắn “nhắc” chính phủ rằng, đến ngày Chính  phủ hoàn tất báo cáo kinh tế  xã hội để trình Quốc hội thì sự cố vỡ đập  bùn đỏ ở Hungary đã diễn ra  được nửa tháng, để đặt ra một câu hỏi “đau  đáu”: Không lẽ Chính phủ, tôi  dùng chữ “vô cảm” đến mức không hề đả  động trong nội dung báo cáo trước  Quốc hội và Quốc hội cũng không yêu  cầu Chính phủ giải trình trước hết  để làm an lòng dân, sau nữa thể hiện  tính nhạy bén và trách nhiệm giám  sát thường xuyên của mình. Người dân  quan sát thấy dường như cả Quốc hội  và Chính phủ đều coi câu chuyện  bôxít đã là chuyện “ván đã đóng  thuyền”.
ĐB  Quốc không ngại ngần khi đưa  ra sự so sánh có thể sẽ làm mất lòng  nhiều người: “Những ý kiến mang  tính chất phản biện khoa học và đầy  tinh thần trách nhiệm của những  người yêu cầu phải dừng hay xem xét lại  dự án khai thác bôxit ở Tây  Nguyên ngày càng nhiều về số lượng, càng  có sức nặng thuyết phục về chất  lượng. Trong khi đó, trả lời các quan  chức có trách nhiệm của Chính phủ  lại càng bộc lộ những vấn đề đáng lo  ngại hơn về hiệu quả kinh tế trong  khai thác và tiêu thụ, về sự thiếu  đồng bộ giữa dự án khai thác và điều  kiện hạ tầng để vận chuyển, về sự  lựa chọn công nghệ và địa điểm chế  biến tối ưu, về những rủi ro về sự  phụ thuộc vào thị trường nước ngoài”.
Ông  Quốc không trốn tránh trách  nhiệm của một đại biểu dân cử khi khẳng  định sự tự phê phán của Quốc vẫn  chưa tương xứng với trách nhiệm của  Quốc hội, trong đó có mỗi ĐBQH  chúng ta trong việc này.
Quốc  hội vì là cơ quan quyền lực  cao nhất nên sẽ phải chịu trách nhiệm cao  nhất, “Bài học về sự đổ vỡ  của Vinashin hoàn toàn có thể soi vào dự án  bô-xít nên chúng ta buông  lỏng quyền giám sát của Quốc hội, bỏ ngoài  tai những ý kiến đóng góp của  nhân dân không loại trừ sự lặp lại”.
Xin  không bình luận nhiều về  những phát biểu này của ĐB Dương Trung Quốc,  bởi ông Quốc đã nói quá  thẳng thắn và thấu đáo suy nghĩ của ông, bình  luận thêm có khi lại thành  thừa. Chỉ xin “nhắc” thêm ĐB Quốc, rằng các  quan chức có trách nhiệm  của Chính phủ mà ĐB Quốc nhắc đến, phần đông  trong số họ cũng chính là  ĐBQH. Nghĩa là, họ sẽ phải chịu trách nhiệm  kép cơ đấy.
Nhưng  phải chăng chính vì “vừa  đá bóng vừa thổi còi” mà người dân chẳng thấy  bóng dáng người đại diện  của mình trong các quan chức chính phủ.
Người  dân lo thì cứ lo, còn các  vị không ngừng khẳng định và tái khẳng định  sự an toàn. Chỉ ĐB Quốc  không phải thành viên Chính phủ mới đề nghị “Có  thể dừng lại Dự án  bôxít để bàn bạc cho thấu đáo. Dự án Dung Quất đã  kéo dài nhiều năm vì  sự lựa chọn phương án tối ưu và cái tối ưu phải  thuộc về lợi ích dân tộc  của mình, vì thế việc dừng lại để bàn thêm dự  án bôxít là điều không  trái với lòng dân“.
Con tàu Vinashin đang làm đất nước tròng trành, Ảnh Pháp luật Việt Nam
Sẽ có Ủy ban lâm thời Vinashin?
Chỉ  mình ĐBQH Dương Trung Quốc  đã làm “nóng” vụ bô-xít, đủ biết Vinashin  sẽ nóng đến mức nào, khi đây  là cái tên riêng được nhắc đến nhiều nhất  trong 2 ngày thảo luận kinh tế  – xã hội, đến mức nếu Vinashin là một  con người, chắc chắn người ấy sẽ  liên tục “hắt hơi”. Liên tiếp các ĐBQH  đại diện cho cử tri của miền Bắc  đến miền Nam, miền xuôi lên miền  ngược, nhắc đến Vinashin trong những  hoàn cảnh khác nhau. Nhắc nhiều  quá đến mức các ĐB sau đó chỉ cần đề cập  “trường hợp Vinashin như nhiều  ĐB đã đề cập sáng nay, hoặc đề cập hôm  qua” là quá đủ.
Ấy  vậy nhưng lắng nghe phát biểu  của các ĐBQH, sẽ thấy rất khác nhau, và  có thể chia thành nhóm hẳn hoi.  Chỉ xin chọn nhắc lại một vài phát biểu  trong số đó, không dám khẳng  định đã là tiêu biểu nhất hay chưa.
ĐB  Nguyễn Minh Thuyết tiếp tục  thể hiện bản lĩnh khi bấm nút phát biểu  sớm và dành toàn bộ thời gian  “có hạn” để chỉ nói độc nhất chuyện  Vinashin. Thời gian dành cho mỗi ĐB  tối đa là 7 phút quy định, nhưng  chắc chắn ĐB Thuyết không dùng hết 7  phút này, bởi phần phát biểu của  ông khá ngắn gọn, lại là một bài đã  chuẩn bị sẵn. Có điều, tập trung  chỉ một vấn đề là chủ đích của ông, “để  ngay sau buổi họp này trình Ủy  ban Thường vụ Quốc hội như một kiến nghị  chính thức của đại biểu. Trân  trọng đề nghị Ủy ban Thường vụ Quốc hội  khẩn trương xem xét và cho biểu  quyết về kiến nghị của tôi”.
ĐB  Lê Văn Cuông: “nếu để xảy  ra hậu quả nghiêm trọng như thế thì vài ba  vị trí đã phải lên tiếng xin  từ chức rồi, nhưng ở ta thì chưa”. Ảnh  VietNamNet
Bởi  là kiến nghị nên ông không  phân tích nhiều về sự khổng lồ của con số  86 ngàn tỷ, mà tập trung vào  câu hỏi “còn những ai nữa sẽ phải chịu  trách nhiệm về những sai phạm  này?”.
Nhắc  lại vụ án Lã Thị Kim Oanh ở  Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn  cách đây hơn 6 năm, vì nuông  chiều, luôn áp dụng những siêu cơ chế cho  công ty của Lã Thị Kim Oanh  dẫn đến thất thoát trên 100 tỷ đồng mà một  vị Bộ trưởng đang rất được  lòng dân, được lòng đại biểu Quốc hội đã  phải từ chức và 2 vị Thứ trưởng  đã phải ra trước vành móng ngựa. 100 tỷ  đồng ngày ấy khiến một Bộ  trưởng từ chức, 2 thứ trưởng ra trước vành  móng ngựa, còn 100.000 tỷ hôm  nay thì sao?
ĐB  Thuyết bảo “Vinashin là một  kiểu Lã Thị Kim Oanh phóng đại cỡ 1000  lần” có thể “hơi quá”, vì 6 năm  qua mức độ trượt giá cũng nhiều rồi,  nhưng vẫn chắc chắn một điều là vụ  việc Vinashin nghiêm trọng hơn vụ  việc Lã Thị Kim Oanh ngày xưa.
Vậy  nên theo ĐB Thuyết, “trong  trường hợp này các thành viên Chính phủ có  liên quan phải kiểm điểm và  nhận kỷ luật trước Quốc hội – cơ quan đại  diện nhân dân cả nước bầu ra  mình. Không thể chỉ nhận khuyết điểm một  cách chung chung và tuyên bố đã  kiểm điểm nội bộ là rũ xong trách  nhiệm”.
Đề xuất  của ĐB cực kỳ cụ thể, đề  nghị UBTVQH tổ chức để Quốc hội biểu quyết  thành lập Ủy ban lâm thời  điều tra trách nhiệm của các thành viên Chính  phủ trong vụ việc này.  Trên cơ sở đó vào thời gian cuối kỳ họp bỏ  phiếu tín nhiệm các thành  viên Chính phủ có liên quan.
Đây là lần đầu tiên có một ĐB đề xuất lập Ủy ban lâm thời, sau này thế nào cũng sẽ được ghi lại trong lịch sử của Quốc hội.
Không  chỉ ĐB Thuyết mà rất nhiều  ĐBQH có những đề xuất liên quan đến trách  nhiệm của các thành viên  chính phủ trong “vụ Vinashin”, họ lập thành  một nhóm những ĐBQH mạnh mẽ  và quyết liệt.
Nhắc  chuyện ở các nước, “nếu để  xảy ra hậu quả nghiêm trọng như thế thì vài  ba vị trí đã phải lên tiếng  xin từ chức rồi, nhưng ở ta thì chưa”, ĐB  Lê Văn Cuông tán thành việc  thành lập Ủy ban lâm thời, thậm chí còn  tiến thêm một bước là phải lập  “ngay trong kỳ họp này”.
Một  nhân vật quan trọng của Quốc  hội vì mang hàm bộ trưởng là Chủ nhiệm UB  Quốc phòng – An ninh Lê Quang  Bình cũng phải đưa vào nhóm này, vì ông  cũng ủng hộ việc thành lập ủy  ban lâm thời, ủng hộ một việc “chưa có  tiền lệ”, dù biết thời gian còn  lại của nhiệm kỳ Quốc hội rất ngắn  nhưng ông chỉ đưa ra đề xuất “Có thể  sẽ phải mời rất nhiều chuyên gia  độc lập và sử dụng kết quả của các cơ  quan khác như kết luận của Ủy ban  Kiểm tra TƯ, Thanh tra Chính phủ,  Thanh tra các bộ, ngành”
Khác  với những lo âu về bô-xít  là câu chuyện của tương lai, giải quyết hậu  quả Vinashin là câu chuyện  đã có hậu quả nặng nề (quá khứ), nên không  thành viên Chính phủ nào thể  hiện thái độ lạc quan trong tuần này (chỉ  trong tuần này thôi, xin không  nhắc lại chuyện của những tuần trước).
Vinashin sẽ giãi bày trên tivi?
Vinashin  đã “hỏng”, ĐBQH thì  quyết liệt đòi quy trách nhiệm, đòi phải có người  từ chức, đòi phải xử  lý nên các thành viên chính phủ chỉ nhẹ nhàng giải  trình để Quốc hội  hiểu rõ hơn mà thôi.
Tổng  thanh tra Chính phủ thì  “phân tích chứ không đổ lỗi” chuyện chưa hề có  một cuộc thanh tra toàn  diện nào, là do ba lần định thanh tra nhưng  năm thì do trùng lặp với Bộ  Tài chính nên phải dừng, năm thì các tập  đoàn tập trung khắc phục khủng  hoảng kinh tế và suy thoái nên phải giảm  áp lực thanh tra, năm nay thì  lại phải “chờ” Ủy ban kiểm tra xong  việc.
Vậy là “11  lần thanh tra, kiểm  tra, kiểm toán, giám sát mà không phát hiện được  yếu kém, vi phạm của  Vinashin” vì 11 lần làm việc với Vinashin từ đầu  năm 2006 đến đầu năm  2010 là do các cơ quan khác nhau, hoạt động theo  các quy định pháp luật  khác nhau, thực hiện.
Bộ  trưởng Giao thông vận tải Hồ  Nghĩa Dũng thì “thấy có trách nhiệm của  mình, thấy có khuyết điểm của  mình” trong việc “nhiều vấn đề không phát  hiện được, nhiều vấn đề phát  hiện chậm, thậm chí tất cả những vấn đề  cố ý làm sai trái là hoàn toàn  không phát hiện được” nhưng cũng nói rõ  thêm là “chúng tôi rất lúng  túng” trong việc thực hiện chức năng giám  sát khi không còn chế độ bộ  chủ quản, Bộ chỉ còn chức năng quản lý  ngành nên không thể can thiệp vào  hoạt động sản xuất, kinh doanh của  tập đoàn.
Ngoài  ra, còn thêm Bộ trưởng Tài  chính Vũ Văn Ninh và Bộ trưởng Kế hoạch –  đầu tư Võ Hồng Phúc cũng giải  trình trước Quốc hội, nhưng xin không  nhắc đến những phát biểu ấy, bởi  cả hai bộ trưởng đều đưa ra bài học  kinh nghiệm về cơ chế nhiều hơn là  trách nhiệm của chính bộ mình.
Dễ  nhận thấy cách phát biểu  trước QH của nhóm các thành viên Chính phủ  trực tiếp liên quan đến “con  tàu Vinashin”. Nhưng xin được dẫn thêm  phát biểu của một vài ĐBQH khác.
Đại biểu Nguyễn Minh Thuyết: “Vinashin là một kiểu Lã Thị Kim Oanh phóng đại cỡ 1000 lần” Ảnh VietNamNet
ĐBQH  Trần Bá Thiều (ĐBQH Hải  Phòng, Tổng Cục trưởng Tổng cục xây dựng lực  lượng, Bộ Công An) dường  như là người có phát biểu tươi sáng nhất, rằng  “Hiện nay chúng ta vẫn ở  trong tầm kiểm soát được Vinashin, nhiều đại  biểu Quốc hội chưa hình  dung hết được Vinashin như thế nào, thực sự  Vinashin hiện nay nhiều con  tàu vẫn đang xuất xưởng, vẫn đang được đóng  mới, còn đám sai phạm thì ta  xử lý hết sức nghiêm túc, chứ không phải  Vinashin u ám và thất vọng như  một số đại biểu phát biểu. Cơ quan điều  tra đã làm việc hết sức nghiêm  túc, tất cả những đối tượng sai phạm,  những con người sai phạm ở đây đều  được xử lý một cách nghiêm minh. Bộ  Chính trị cũng giao cho Ủy ban kiểm  tra Trung ương tiếp tục kết hợp với  các cơ quan chức năng để làm rõ  trách nhiệm của các bộ, ban, ngành  liên quan”.
Trong  phát biểu của mình, dường  như ông Thiều đã “vô tình” quên hẳn món nợ  khổng lồ mà cả đất nước đang  phải gánh chịu vì những sai lầm ở  Vinashin.
Nhóm  ĐB quyết liệt muốn các  thành viên chính phủ có liên quan phải nhận  trách nhiệm trước Quốc hội,  trước dân, rõ ràng như ĐB Nguyễn Minh  Thuyết là Quốc hội biểu quyết  thành lập Ủy ban lâm thời điều tra trách  nhiệm của các thành viên Chính  phủ trong vụ việc này. Nhưng xem trong  phát biểu của ĐB Trần Bá Thiều,  có cảm giác ông không muốn Quốc hội vào  cuộc, mà cứ để Ủy ban kiểm tra  làm việc mà thôi.
Sẽ có người băn khoăn, tại sao ĐB Thiều lại không muốn Quốc hội thực hiện tốt hơn chức năng giám sát của mình?
Liệu  khi phát biểu, ông Thiều  đang là một ĐBQH, hay là một Tổng Cục trưởng  thuộc Bộ Công an, ông đang  là ĐBQH hay thành viên chính phủ? Chỉ xin  ghi nhận kiến nghị của ông  Thiều: “Tôi kiến nghị với Quốc hội yêu cầu  lãnh đạo Tập đoàn Vinashin có  một buổi báo cáo truyền hình trực tiếp  trước Quốc hội để cho nhân dân  và cho đại biểu Quốc hội tường tận về  Vinashin hiện nay, không phải là  để ù ù, cạc cạc, không biết gì cả thì  cứ nói làm sao rất khó”.
Nếu kiến nghị ấy được thực hiện, có khi đây sẽ là buổi truyền hình trực tiếp được đông đảo bà con đón xem nhất.
Xin  chọn nhắc thêm phát biểu của  một ĐBQH nữa, ĐBQH Nguyễn Đức Kiên (Phó  Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng).  Phát biểu của ông được chú ý “hơn  người”, bởi trong chưa đầy 2 tuần, ông  đã có hai cách phát biểu rất  khác nhau. Ngày 21/10, trao đổi với báo  chí, ông Kiên khẳng định “Đứng  về mặt khoa học kinh tế thì Nhà nước đã  cho Vinashin phá sản rồi, có  điều không tuyên bố thôi”, còn hôm 2/11,  phát biểu tại hội trường Quốc  hội, ông lại bảo “Theo các báo cáo hiện  nay tổng tài sản có của  Vinashin là khoảng 103.000 tỷ, tổng tài sản nợ  ghi trên sổ sách kế toán  là khoảng 86.000 tỷ. Như vậy nếu đứng về mặt  kinh tế cân đối của  Vinashin là vẫn còn, vốn của chủ sở hữu vẫn còn, nó  không phải mất đi  nhưng vấn đề ở đây chúng ta nói với nhau là hiệu quả  vốn đầu tư của vốn  vay đối với Tập đoàn Vinashin như thế nào, chứ không  phải Tập đoàn  Vinashin đã phá sản”.
Trong  chưa đầy 2 tuần, một tập  đoàn từ phá sản rồi lại thành không phá sản,  chính xác theo lời của ông  là “không phải đã phá sản”. Người dân chịu  chết không biết vì lý do gì  ông lại thay đổi quan điểm 180 độ như thế?  Cũng lại phải băn khoăn,  không biết khi nào ông Kiên là ĐBQH, còn khi  nào ông đang là Phó Chủ  tịch UBND của một tỉnh?
Một  câu hỏi xưa cũ nhưng buộc  phải đặt ra, liệu một ĐBQH tham gia chính  quyền có bị “xung đột lợi ích”  khi phát biểu không? Không cần là Bộ  trưởng mới khó, cứ “dính” đến  chính quyền là khó rồi. Đành rằng, chính  quyền của ta cũng là chính  quyền “do dân, vì dân”, nhưng khái niệm ai  là dân thì mênh mông ghê lắm
(Nguồn :VNN)
 
![DuongTrungQuoc[1]](http://quechoablog.files.wordpress.com/2010/11/duongtrungquoc1.jpg?w=400&h=303)
![20781521images1546204BTTNMTPhamKhoiNguyen[1]](http://quechoablog.files.wordpress.com/2010/11/20781521images1546204bttnmtphamkhoinguyen1.jpg?w=400&h=300)
![boxit260509d[1]](http://quechoablog.files.wordpress.com/2010/11/boxit260509d1.jpg?w=400&h=270)
![images503368Vinashin[1]](http://quechoablog.files.wordpress.com/2010/11/images503368vinashin1.jpg?w=475&h=333)
![images2060956LEVANCUONG[1]](http://quechoablog.files.wordpress.com/2010/11/images2060956levancuong1.jpg?w=480&h=270)
![images2060955MINHTHUYET[1]](http://quechoablog.files.wordpress.com/2010/11/images2060955minhthuyet1.jpg?w=480&h=270)
