Nhạc sĩ Tô Hải – Tớ chợt nghĩ tới một chuyện nhỏ như sau: Có một nhà kia, bị kẻ trộm vào nhà giắt đi mất vài con trâu, bò,… Trong lúc đó có một “kẻ lạ” đang ngồi trên mái nhà mình cưa một quả bom lấy thuốc súng!… Thế mà… cả gia đình cứ tìm hiểu làm sao mà mình mất bò, ai ăn trộm bò…. còn cái quả bom đang cưa ken két trên mái nhà thì coi như không có! Và tớ bỗng ngộ ra rằng: Rõ ràng các ông đã bị lái đi mất trọng tâm rồi ới các ông nghị ơi!…
Tớ cũng xuýt nữa lạc trọng tâm. Cả hai tuần nay, tớ kiên quyết bám trụ ở cái đề tài “đình chỉ ngay vụ bô-xít Tây Nguyên”, đã được ngày càng nhiều nhân vật “không thể đội nón cho họ là phần tử xấu”, là bọn “tự diễn biến” … công khai ký tên hưởng ứng! Tớ cũng đặt tên, đánh số cho các entries của tớ là 21a, 21b và sẽ còn 21c, 21d… Thế mà giữa lúc nước sôi lửa bỏng, bỗng dưng bị chen vào những vấn đề “lá cải”chẳng có chết người như vụ “bùn đỏ treo cao” bị công khai phản đối này. Nó làm cho không ít các nhà báo, các blogger phải quan tâm lên tiếng, thậm chí tranh cãi nhau về “mắm tôm thơm hay thối”, mà tớ xin lỗi cho là…vô bổ! Chính bản thân tớ, khi được những thông tin này cũng đã chồm dậy định lao vào keyboard lên tiếng…Nhưng viết được ít dòng rồi, đau cột sống quá, save nó trên word để mai viết tiếp… Hôm sau, vào mạng đã thấy hàng loạt bài từ khắp nơi trên thế giới đưa lên bàn mổ cái vấn đề tớ “xuýt đi lạc” bằng những lý lẽ, phân tích, phán đoán y chang tớ đã soạn thảo trên word! Thế là tớ delete ngay không thương tiếc… Thật vậy:
1. Chuyện bắt nóng “Cô Gái Đồ Long” ai cũng biết rằng: đây là một vụ “dùng cà-nông bắn một con chim non”, cốt để răn đe tất cả các blogger VN hãy coi chừng! vì rất có thể sẽ bị bắt nóng, “khách quan và đúng trình tự pháp luật” về tội “…lợi dụng dân chủ, xâm phạm lợi ích nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức và công dân” (Tuyên bố của tướng Lê Quí Ngọ).
“Cô Gái Đồ Long”, người chuyên đi sâu vào mặt trái của các sao, siêu sao, chân dài, các thứ văn nghệ dỏm, văn nghệ bịp, qua các bài viết (với đầy đủ ảnh, vidéo clip) về những chuyện bẩn thỉu có thật trong giới Showbiz được không ít tờ “lá cải” tung hô đã bị blogger này phanh phui đến mức nó hấp dẫn, lôi kéo đến hơn 23.000.000 người đọc (phần lớn là lớp trẻ) đang nuôi mộng trở thành ngôi sao ca nhạc, siêu mẫu, siêu chân dài mở to mắt ra mà suy nghĩ đến cái kiếp “sao có con không cần chồng, “siêu” bị lừa, siêu bị chơi chán rồi bỏ, nữ hoạ sỹ tự cởi truồng, phơi bầy “đủ lông không lá” với tác phẩm “Bay lên”,” “múa cột ở Vũng Tầu”, nhạc điên của “Đai-L-L”… các cuộc tình cho không biếu không từng đã được “quảng cáo khéo” trên báo lề phải, những cuộc thay vợ đổi chồng còn hơn giới showbiz của Mỹ…vv..và..vv… Tất cả đều bị Blogger này phanh phui, không e dè…. Có nhiều người còn cho Cô Gái Đồ Long là người có thành tích bóc trần cái thị trường văn nghệ bát nháo thiệt-giả lẫn lộn hiện nay và là một “chỉ điểm” rất đắc lực cho Ban Tuyên Giao nếu xét thấy cần… dẹp cho đi đúng hướng của Văn nghệ Mác-Xít thì nên dựa vào những tấm ảnh và video đầy sức thuyết phục này.
Cuối cùng ai cũng phân tích: Cô Gái Đồ Long không hề có ý đồ chính trị gì nhưng cuối cùng nó trở thành “blogger chính trị” cần phải “bắt nóng” vì trót lỡ động tới gia đình của một tướng công an đầy quyền lực, đang lúc vươn tới một vị trí cực cao hơn bây giờ… Đúng? Sai ? Thế nào tớ càng thấy entry tớ viết chưa kịp post lên blog quả là tớ xuýt chạy theo đuôi một chuyện ruồi bu!… May quá!
2, Chuyện “dịch sai làm nhục quốc thể” của đĩa hát tiếng Anh “chào mừng 1.000 năm Thăng Long” đến thẹn đỏ mặt những người biết tiếng Anh do Hội Âm Nhạc t/p HCM trân trọng giới thiệu “I inside you after class !” bị đưa lên Internet với đầy đủ tang chứng bằng audio, chưa hết nóng thì lại tới M/C Lậm Văn Sai dịch láo bài phát biểu của một diễn viên Hongkong ,cũng lôi kéo không ít trang mạng vào cuộc… Tớ cũng định viết một bài “Chẳng có gì mà phải ầm ỹ” để bác bỏ cái chuyện nhỏ hơn mắt thỏ này bằng những kiểu “dịch sai không chết ai bao giờ”… Gần đây nhất là dịch sai, dịch cắt bỏ những lời của ngoại Trưởng Mỹ Hillary Clinton…khi thấy cần. Ví dụ khi bà nói: Hoa Kỳ vẫn còn quan ngại về việc bắt giữ và kết án những người bất đồng chính kiến ôn hoà, đè nặng lên các nhóm tôn giáo, kiềm chế tự do Internet, bao gồm cả các blogger thì không thấy mà chỉ thấy những lời ngơi ca sự tiến bộ nhiều mặt của Việt Nam…Nếu không vào Internet để đọc được nguyên bản bài phát biểu của bà ngoại trưởng của “US Department of State” công bố thì đố ai biết được người ta đã dịch sai cố tình hay cắt cúp bài của một đại diện cao nhất cho Tổng Thống Mỹ như thế nào. Càng không được tí ti phấn khởi với những câu trả lời trong cuộc họp báo ở Hà Nội, khi bà đặt vấn đề nhân quyền với các nhà cầm quyền VN rằng “…Việt nam sẽ trở thành ấn tượng và bền vững hon nếu như những lợi ích kinh tế đi đôi với những cải tiến về tự do chính trị và về quyền con người” hoặc “Chúng tôi rất yên tâm qua ý kiến của thủ tướng và phó thủ tướng – bộ trưởng bộ ngoại giao rằng họ muốn cam kết với Hoa Kỳ về các vấn đề này…”. Tất cả những lời hay, ý đẹp đó đều bị dịch sai kiểu Lậm văn Sai và bị cắt không ngại ngần, thương tiếc.
Vậy thì, dịch sai tiếng Anh trong “Tình ca 1.000 Thăng Long” hoặc “dịch phịa” của Lậm Văn Sai có thấm tháp gì khi dịch sai hoặc dịch phịa hoặc cắt cúp những lời nói của những nhân vật như Obama, Hillary, (thậm chí “dịch” sai cả tiếng Việt sang…tiếng Việt bài nói của một nhân vật lãnh đạo quan trọng đã lỡ phát ra rồi không thu lại được nữa) thì…có gì đâu mà ầm ỹ… Đúng là như vậy nên dù đã viết tớ cũng chỉ post lên những ý kiến “ruồi bu” của chính tớ mà thôi!
VẬY TRỌNG TÂM BÂY GIỜ LÀ CÀI GÌ ?
Hai hôm nay, tớ chờ đợi cái vấn đề trọng tâm sẽ được đặt lên bàn quốc hội sẽ diễn ra thế nào đây để kiểm nghiệm lại cái sự nghi ngờ cố hữu của tớ là: Dù 1,2,3…, thậm chí vài ba vạn ngàn người, tiếng tăm khắp nước và trên thế giới đi nữa có ký “xin đình chỉ ngay” cái dự án bô-xịt chết người này cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Vậy mà:
Qua hai ngày chất vấn quốc hội lại bị kéo vào cái truyện đã gần như đã rõ như ban ngày Vụ con tầu đắm Vinashin! Các nghị sỹ hăng hái nhất cũng mạnh mẽ lên tiếng đòi lập ban thanh tra của quốc hội diều tra về các các cá nhân chịu trách nhiệm về cuộc phá sản và đổ nợ chưa từng có của một tập đoàn kinh tế nhà nước. Hăng hái và mạnh bạo hơn là đề nghị “tạm thời đình chỉ” công tác của những ai có dính líu tới vụ này để tiện cho việc điều tra của một ban điều tra của Quốc hội! Liều mạng hơn là đề nghị các vị dính líu, bao che, cho phép hoặc cản trở thanh tra hãy có văn hoá từ chức… Lại một dịp để những người chuyên ngợi ca chính phủ lên tiếng, thậm chí bác bỏ nhứng ý kiến mạnh bạo vừa mới mở miệng… Không thấy một ai đả động đến bô-xít, bộ-xịt gì…Trái lại đại biểu kiêm bộ trưởng Tài Nguyên M-T Phạm Khôi Nguyên lại tranh thủ “chặn đầu” ngay bằng một bài (quá 7 phút qui định) là “bảo đảm không thể xảy ra sự cố bùn đỏ như Hung ga-ry được vì đã có 21 nhà khoa học,viện sỹ đầu ngành, giáo-sư nhiều kinh nghiệm đã đi thăm (có quay phim đàng hoàng) tận bên Brazil và… Trung Quốc về và lần này thì… không có chuyện “bảo đảm trên lý thuyết” nữa! Đến hết giờ chất vấn buổi sáng mới có đại biểu Dương Trung Quốc, như bị kê tủ đứng vào mồm, đặt lên bàn vấn đề bô-xít với rất ít lời lẽ thuyết phục hoặc trích dẫn những ý kiến của những nhà nọ, nhà kia đã bác bỏ dự án này trước khi đặt bút ký mà ông thì… không ký vì ông đã gửi thư riêng và… nhân danh đại biểu quốc hội sẽ trực tiếp đặt vấn đề công khai trước toàn thể quốc hội, “cơ quan lãnh đạo cao nhất của toàn dân”.
Và… hai ngày chất vấn đã chấm hết mà một vấn đề quan ngại của dư luận nhất hiện nay thế là bị cái vấn đề Vinashin chiếm hết thời gian!… Tại sao? Do ai? Bao giờ vấn đề chết người cho chúng ta, cho con cháu chúng ta, cho an ninh và sống còn của đất nước này lại được luận bàn dân chủ, công khai đây? trong khi các ông nghị hăng hái nhất lần này khó mà được cơ cấu lại vào Quốc Hội của Đảng khoá tới?
Tớ chợt nghĩ tới một chuyện nhỏ như sau: Có một nhà kia, bị kẻ trộm vào nhà giắt đi mất vài con trâu, bò,… Trong lúc đó có một “kẻ lạ” đang ngồi trên mái nhà mình cưa một quả bom lấy thuốc súng!… Thế mà… cả gia đình cứ tìm hiểu làm sao mà mình mất bò, ai ăn trộm bò…. còn cái quả bom đang cưa ken két trên mái nhà thì coi như không có!
Và tớ bỗng ngộ ra rằng: Rõ ràng các ông đã bị lái đi mất trọng tâm rồi ới các ông nghị ơi!
Và tớ cũng thấy cái sự bi quan-nghi ngờ của tớ lần này có thể lại ĐÚNG.