Nguyễn Quang Lập 
Bác Phùng Quán có bài báo “Ba phút sự thật”, đó là một trong những bài báo hay nhất của bác Quán, tui học theo bác lấy cái đầu đề gọi là “Bảy phút sự thật” nhưng chỉ viết blog chơi vui thôi chứ viết báo chắc nỏ có báo mô đăng.
Đó là bảy phút đăng đàn của bác Nguyễn Minh Thuyết trước Quốc hội về  vụ Vinashin. Thực ra bác Thuyết đã có nhiều phút sự thật mỗi khi bác cất  tiếng trước Quốc hội rồi. Ấn tượng nhất đối với tui là 7 phút phát biểu  của bác về Bauxite Tây Nguyên tại Quốc hội. Nó hay đến nỗi tui coi đó  là mẫu mực của sự phản biện. Tui phải mở băng cạy cục chép lại nguyên xi  rồi đưa lên blog cho bà con coi. Tui nhớ cách đây một năm, trong hơn  2000 chữ kí kiến nghị đình chỉ Bauxite Tây Nguyên không có chữ kí của bà  Nguyễn Thị Bình và hàng chục tướng lĩnh như bây giờ. Tại Quốc hội quanh  đi quẩn lại cũng chỉ ba bác: Dương Trung Quốc, Nguyễn Minh Thuyết,  Nguyễn Lân Dũng còn lại đều im hơi lặng tiếng. Đến nỗi bác Nguyễn Lân  Dũng phải kêu lên: ”Tôi cảm thấy lẻ loi”.
Nhưng bây giờ khác rồi, tiếng nói của bác Thuyết không còn lẻ loi  nữa. Các đại biểu Lê Văn Cuông, Phạm Thị Loan, Huỳnh Ngọc Đáng, Lê Thị  Nga… mỗi người một ý đã giúp cho lời có cánh của bác Thuyết được cất  cánh. Tui ngồi xem ti vi mà sướng rêm, vỗ đùi đánh đét, nói a, mình sai rồi, các cụ nghị nhà ta đa phần không phải nghị gật.  Vì miếng cơm manh áo mà đành làm nghị ngậm thôi chứ không phải nghị  gật. Số phiếu áp đảo đình chỉ dự án tàu cao tốc đã chứng minh điều đó.
Khi nghe đến đoạn bác Thuyết nói:
 “Vì vậy, căn cứ Hiến pháp và  Luật Tổ chức Quốc hội, tôi trân trọng đề nghị Uỷ ban Thường vụ Quốc hội  tổ chức để Quốc hội biểu quyết thành lập Uỷ ban lâm thời điều tra trách  nhiệm của các thành viên Chính phủ trong vụ việc này, trên cơ sở đó, vào  thời gian cuối kỳ họp, bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng và một số thành  viên Chính phủ có liên quan. Để tạo điều kiện cho công tác điều tra của  Uỷ ban lâm thời, tôi đề nghị Quốc hội tạm đình chỉ chức vụ của các vị  cần được điều tra.” 
thì tui rùng mình nổi cả da gà. Từ thủa cha  sinh mẹ đẻ đến giờ tui chưa nghe ai nói như rứa ở bất kì nơi mô, ngoại  trừ trong các cuộc rượu, chứ đừng nói giữa Quốc hội có truyền hình trực  tiếp. Tui cũng không dám viết blog như rứa, sợ lắm, sợ viết xong thì các  đồng chí tin tặc hỏi thăm liền. Dù thế nào tui cũng chỉ là hạng văn nô,  trước sau cũng cố chứng tỏ mình là văn nô không hơn không kém. Rứa mà  nhiều văn nô khác, cũng là chỗ bạn bè, kêu tui ngu, điên, hâm khi làm  blog.
Vì rứa tui vô cùng cảm phục bác Thuyết. Có người nói bảy phút đăng  đàn của bác Thuyết như là một cuộc cách mạng nghị trường Việt, tui không  dám nói như rứa. Tui nghĩ có thể đó chỉ là một que diêm thắp sáng nghị  trường Việt mà thôi nhưng là que diêm cần thiết. 
Nói như ngạn ngữ phương  Tây: “Thà thắp lên một que diêm còn hơn nguyền rủa bóng tối.”
 
