Mọi  người sẽ nghĩ gì khi Việt Nam chưa thuộc diện thoát nghèo, vẫn đang  nhận viện trợ của thế giới mà lại mang tiếng chi bạo nhất thế giới? Đó  là câu hỏi day dứt mà tác giả đặt ra trong bài viết dưới đây.
Trong mấy ngày qua, bài toán lạm phát và  chỉ số giá tiêu dùng có xu hướng tăng vọt đang làm nóng các diễn đàn,  đang thách thức các nhà kinh tế. Và bài bài  toán chi tiêu, các phương án “thắt lưng buộc bụng” trong thời bão giá  đã len lỏi vào tận hang cùng ngõ hẻm, là câu chuyện xôm tụ từ trong nhà  ra đến ngoài phố, từ miền ngược đến miền xuôi, … thì vẫn có một bộ phận  người Việt Nam đang “vô tư” tiêu xài mà không hề suy tính thiệt hơn.
Thoạt nhìn thì những kết luận kiểu như  “Người Việt Nam lạc quan nhất thế giới” hay “Người Việt Nam tiêu xài lạc  quan nhất thế giới”, … là những dấu hiệu đáng mừng vì khi xã hội tiêu  xài lạc quan, sức mua tăng lên, chứng tỏ nền kinh tế Việt Nam rất năng  động, sản xuất hàng hóa đang phát triển. Nhiều người cũng tin rằng, đây  sẽ là bước đà để Việt Nam theo kịp các nước có nền kinh tế phát triển  cao trên thế giới.
Tuy nhiên, nếu xem xét kỹ vấn đề thì  hình như không phải như vậy, thậm chí hiện tượng này phản ánh một thực  tế hoàn toàn ngược lại.
Đừng tự hào khi mang danh “xài sang nhất thế giới”
Trong khi Việt Nam vẫn đang thuộc diện  nghèo với đa phần là nông dân, có thu nhập thấp. Kinh tế vẫn chủ yếu dựa  vào đầu tư nước ngoài và các khoản viện trợ của các tổ chức tín dụng  quốc tế thì cái danh “tiêu xài lạc quan nhất thế giới” thật không đáng  để tự hào chút nào.
Thực tế thì trong những năm gần đây,  kinh tế của người dân có phần khấm khá, thu nhập có phần tăng lên, do đó  sức mua và chi tiêu cũng tăng theo. Thị trường bán lẻ của Việt Nam tăng  mỗi năm 20% có nguyên nhân từ sự dồn nén của nhiều năm trước, khi đa  phần người dân có đời sống hàng ngày quá thiếu thốn. Đồng thời con số  này chỉ phản ánh được mức tiêu xài ở các thành phố lớn, còn những người ở  vùng nông thôn vẫn còn đang vật lộn với cái ăn, cái mặc hàng ngày thì  lấy tiền đâu ra để mua sắm?
Công bằng mà nói thì ở đâu đó trong xã  hội vẫn có nhiều người nghèo nhưng họ chi tiêu rất thông thoáng. Những  người này đa phần là những người không có công ăn việc làm nhưng lại sẵn  có đất đai của tổ tiên, ông bà để lại. Hay những người trước giờ vốn  nghèo nhưng do quá trình đô thị hóa, đất đai của họ vốn rẻ như … bèo thì  nay tự nhiên có giá do đầu tư, quy hoạch. Họ cầm một khoản lớn tiền đền  bù, giải tỏa trong tay mà không biết làm gì cho hợp lý nên đa phần họ  tìm cách mua sắm, tiêu xài một cách vô tội vạ đến khi hết thì thôi.
Ngoài ra, có lẽ có người viết đã quá lời  khi cho rằng đa phần người Việt Nam hiện nay làm ra chỉ được 1 đồng mà  tiêu xài đến 2 đồng hay 4 đồng. Điều này là không hoàn toàn chính xác.
Hàng ngày trên các phương tiện thông tin đại chúng hay trong cuộc sống xung quanh chúng ta vẫn còn rất nhiều những người mẹ, người cha đang tảo tần, dãi nắng dầm mưa, làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi sống gia đình, nuôi con ăn học. Từng đồng tiền họ kiếm được là mồ hôi, là nước mắt, là sự nổ lực phấn đấu không ngừng của bản thân mà có nên họ rất quý trọng và tiết kiệm đồng tiền.
Điều này chỉ đúng đối với một bộ phận  nhỏ những người không trực tiếp làm ra đồng tiền, những cậu ấm, cô  chiêu, hay những người vì một lý do nào đó mà giàu nhanh, những đồng  tiền lớn họ có trong tay không được tạo nên từ mồ hôi, nước mắt, không  phải từ lao động chân chính, mà từ những phi vụ làm ăn bất chính, hay do  tham ô, hối lộ, … nên họ mới xem nhẹ đồng tiền.
Bên cạnh đó, hệ thống ngân hàng hay các tổ chức tín dụng cũng đâu dễ dãi cho vay đối với những người không có khả năng chi trả, không có vật dụng thế chấp. Thử hỏi họ lấy đâu ra tiền để mà chi tiêu vượt khả năng của mình?
Ai ăn bát phở 750.000 đồng?
Vậy tại sao tuy số lượng những người  “chi bạo” không chiếm đa số nhưng lại phản ánh được một thực tế gây phản  cảm, thậm chí bị xem là một lối ứng xử trong xã hội hiện nay?
Điều này sẽ không khó để lý giải khi mà những người nghèo (đa số), thì đang cố gắng chắt chiu từng đồng bạc lẻ, từng hạt muối, hạt thóc, củ khoai, … trong khi đó những người chi bạo (thiểu số) thì lại đang ra sức mua nào là siêu xe, siêu điện thoại, siêu laptop, … hay chi cho những bữa ăn bạc triệu, thậm chí một số người chỉ với một bữa ăn sáng họ chi tới 750.000 đồng.
Điều này cho thấy rằng dù đa số người nghèo có tiết kiệm tới đâu thì cũng không thể bù đủ cho lượng tiền mà những người chi bạo đã bỏ ra.
Có người cho rằng nguyên nhân của hiện  tượng này chủ yếu từ giáo dục. Do thiếu giáo dục của gia đình, nhà  trường và xã hội nên mới xảy ra cớ sự như ngày hôm nay. Điều này quả  thật không sai.
Tuy nhiên có một nghịch lý phũ phàng  đang diễn ra. Trong khi nhiều học sinh ở vùng miền núi các tỉnh miền  trung đang phải bỏ học để lên rừng chặt đót về bán kiếm tiền phụ giúp  gia đình thì vẫn còn đâu đó những học sinh con nhà khá giả nơi thành thị  lại vùi đầu vào các trò chơi trực tuyến, game online, hay các cuộc chơi  trác táng, thâu đêm suốt sáng, tiêu tiền như rác, như ném tiền qua cửa  sổ, … Vậy phải chăng học sinh ở thành phố không được giáo dục đầy đủ và  tới nơi tới chốn như các em học sinh ở miền núi khó khăn?
Điều này cho thấy rằng nếu sống trong  điều kiện khó khăn, thấy được sự vất vả của cha mẹ khi kiếm tiền thì con  cái sẽ biết cách quý trọng đồng tiền. Ngược lại, những gia đình có cha  mẹ kiếm tiền quá dễ, nhất là những đồng tiền không chân chính thì rất dễ  dẫn đến sự nhìn nhận lệch lạc giá trị của đồng tiền, chi bạo ắt sẽ xảy  ra.
Tự làm xấu mình trong con mắt bạn bè thế giới 
Hàng ngày vẫn còn rất nhiều những người  mẹ, người cha đang tảo tần, dãi nắng dầm mưa, làm lụng vất vả kiếm tiền  nuôi sống gia đình, nuôi con ăn học. Từng đồng tiền họ kiếm được là mồ  hôi, là nước mắt, là sự nổ lực phấn đấu không ngừng của bản thân mà có  nên họ rất quý trọng và tiết kiệm đồng tiền.
Trong xã hội hiện nay đang tồn tại một  bộ phận không nhỏ người dân quá xem trọng hình thức và giá trị vật chất.  Điều này rất dễ dẫn đến sự đua đòi, bắt chước, muốn thể hiện ta đây là  kẻ “chịu chơi”, là thức thời. Nếu những người này sống trong điều kiện  kinh tế gia đình khá giả, rất dễ trở thành những người chi bạo.
Tóm lại, chỉ có những người đang sở hữu  những đồng tiền không phải do mình làm ra hay làm ra một cách không minh  bạch mới dám xem nhẹ đồng tiền. Đa số những người còn lại, khi vẫn đang  chật vật xoay xở với công cuộc mưu sinh hằng ngày, cuộc sống đang phải  đối diện với những thiếu thốn thường nhật thì không thể và cũng không có  để mà chi bạo.
Chi bạo sẽ không có gì đáng nói nếu là chi những đồng tiền do lao động chân chính của chính mình làm ra hay chi vào những việc có ích cho xã hội như làm từ thiện, giúp đỡ cho người nghèo, …
Chỉ vì một số người chi bạo mà tạo nên  một hiện tượng xã hội hay hình thành nên một lối ứng xử thì rất đáng bị  lên án, cần được chấn chỉnh kịp thời. Nếu không sẽ tạo nên một đặc trưng  ứng xử lệch lạc trong xã hội và quan trọng hơn, chúng ta sẽ tự làm xấu  mình trong con mắt của bạn bè thế giới.
Mọi người sẽ nghĩ gì khi Việt Nam chưa  thuộc diện thoát nghèo, vẫn đang nhận viện trợ của thế giới mà lại mang  tiếng chi bạo nhất thế giới?
Trần Minh Quân
Nguồn: Báo Sài Gòn Tiếp Thị
Nguồn: Báo Sài Gòn Tiếp Thị
 

