Gần đây, khi cuộc “Cách mạng Hoa Lài” lan tràn tại các nước Bắc Phi châu, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã tỏ ra lo lắng và tìm cách đối phó với sự kiện tương tự có thể xảy xa tại Việt Nam. Gia tăng kiểm soát các phương tiện truyền thông, xâm phạm tự do cá nhân của nhiều người như cấm đi lại, đóng chốt, theo dõi và cả bắt nhốt.
Khi phô bày sự khủng bố khối nhân dân đông đảo như thế, họ đã vô tình để lộ thực chất của nhãn hiệu “chính quyền nhân dân” mà họ thường rêu rao.
“Nhân dân” vốn là hai chữ đầu môi chót lưỡi của người cộng sản. Người Việt ta không ai còn lạ gì chiêu bài “nhân dân” mà nhà cầm quyền CSVN xử dụng. Chính quyền nhân dân, quân dội nhân dân, công an nhân dân, tòa án nhân dân…
Tốt đẹp quá, nhưng tiếc thay, sự thực lại không như thế!
Vậy thì ai là “nhân dân” của người cộng sản? Để làm rõ điều này chúng ta thử ôn lại, từ khi nắm quyền, người cộng sản đã xem ai là nhân dân, ai không phải là nhân dân?
Vào thời kỳ mới du nhập vào Việt Nam, còn trong vòng bí mật, người cộng sản đã núp dưới sự che chở của người dân để chống Pháp. Lúc đó nhân dân là tất cả mọi người Việt Nam yêu nước muốn đánh đuổi thực dân, không phân biệt giàu nghèo, tôn giáo, đảng phái. Giai đoạn đó, người cộng sản, chưa lòi nanh vuốt, đã là một thành phần của nhân dân như tất cả các thành phần khác trong xã hội, cùng đứng lên làm cuộc Cách mạng Mùa Thu năm 1945.
Nhưng sau khi nắm quyền, người cộng sản đã bắt đầu phân loại các thành phần nhân dân. Họ tự cho mình cái quyền định đoạt và phân phát quyền công dân, tức quyền làm người, cho từng cá nhân một. Những ai chống hoặc không đồng quan điểm với họ, đều không được xem là “nhân dân.” Bước tiếp theo là người cộng sản đã mạo danh “nhân dân” để tiêu diệt, đày đọa bất kỳ ai họ muốn.
Từ sau 1945 đến khi chiếm được nửa nước phía Bắc, người cộng sản tự nhân danh “nhân dân” để triệt hạ một đại bộ phân nhân dân của dân tộc, đó là các thành phần tư sản, địa chủ, trung tiểu nông và mọi đảng phái khác, và cả các tôn giáo. Những người được xem là “quần chúng nhân dân” là những kẻ khốn cùng bị xúi dục, thậm chí là bọn côn đồ, để vu oan giá họa cho những người lương thiện. Chủ mưu những vụ tàn sát, hành hạ dã man không ai khác hơn là thiểu số đảng viên cộng sản. Nhân dân đích thực trở thành nạn nhân của thiểu số “nhân dân” của cộng sản. Điển hình là vụ Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn và Giai Phẩm, vụ Xét lại chống Đảng…
Trong thời kỳ chiến tranh Nam Bắc vừa qua, chiêu bài “nhân dân” lại được tận dụng.
Tại miền Bắc, người dân bị lừa bịp, và cả khủng bố, để lên đường “giải phóng nhân dân” miền Nam. Người nào không bằng lòng, cả gia đình của họ sẽ bị “nhân dân” cô lập, lên án và trừng trị. Ngoài đảng cộng sản, “nhân dân” nào đã trừng trị những kẻ thấp cổ bé miệng kia?
Tại miền Nam, cộng sản pháo kích vào các khu dân cư, trường học, tấn công vào thôn xóm, đốt các trại định cư, ném lựu đạn vào công sở, gài mìn các chợ, rạp xi nê, trục lộ giao thông. Họ sẵn sàng giết hại bất kỳ ai, phá hoại bất kỳ cái gì có thể được chỉ nhằm mục đích gây rối loạn đời sống nhân dân. Vô số người dân của miền Nam đã bị giết hại dã man. Tất cả hành vi ác độc đó lại được ngụy biện rằng là “nhân dân” đã nổi dậy, đã “trừng trị đích đáng” bọn phản động. “Nhân dân” là những kẻ khủng bố, bọn “phản động” là tất cả nạn nhân gồm cả già trẻ trai gái. Điển hình là vụ Tết Mậu thân, không riêng gì tại Huế, mà toàn miền Nam.
Sau khi chiếm trọn miền Nam, toàn dân đều bị khủng bố, kẻ đi tù, người đi kinh tế mới. Những ai không chấp nhận lề lối cai trị đầy tính cướp bóc ấy đều bị gắn cho cái mũ phản động và bị loại trừ khỏi bộ phận “nhân dân.”
Những năm gần đây, do bế tắc về cách đối phó với những yêu cầu chính đáng của nhân dân, người cộng sản đã lòi đuôi khi nhận về phía mình một thành phần “nhân dân” rất lưu manh. Đó là nhóm “quần chúng tự phát.” Xin nhắc lại vài sự kiện.
Khi bách hại các tôn giáo, từ các vụ chùa Bát Nhã, các giáo xứ Thái Hà, Tam Tòa, Cồn Dầu… nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã lộ mặt là họ đứng về phía ai, phía “nhân dân” nào. Công an đã khoanh tay đứng nhìn đám côn đồ (nếu không nói đó chính là công an hay đảng viên, đoàn viên cộng sản) đánh đập, chửi bới các người tu hành. Cả chính quyền, công an, báo chí và ngay cả phát ngôn viên của chính phủ đều gọi bọn côn đồ đó là “quần chúng tự phát.” Quần chúng là nhân dân, do vậy trong trường hợp này bọn côn đồ chính là “nhân dân” của cộng sản.
Khi người dân (đa số là các bạn trẻ) biểu tình phản đối Tàu cộng xâm chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, chính quyền cộng sản đã đàn áp, vu oan để bỏ tù và tất nhiên không công nhận tập thể đông đảo yêu nước đó là nhân dân; không công nhận ý nguyện chính đáng đó xuất phát từ nhân dân. “Nhân dân” của cộng sản không phải những người này. Lẽ nào “nhân dân” lại là những kẻ ủng hộ việc dâng lãnh thổ cho giặc?
Mới đây nhất, do lo ngại về ảnh hưởng của “Cách mạng Hoa Lài”, nhà cầm quyền Việt Nam đã thực tập các biện pháp nhằm ngăn chận phản ứng của người dân. Một trong các cuộc diễn tập đó được báo Công an đăng tải cho thấy các đối tương bị trấn áp chính là thành phần dân oan, các nông dân phẫn uất vì bị cướp đất, bị bóc lột. Những nạn nhân đó đích thực là nhân dân, nhưng chính quyền cộng sản gán cho họ là những kẻ quá khích, gây rối trật tự xã hội, thậm chí có mưu đồ lật đổ chính quyền. Trong cuộc diễn tập này, có sự chỉ đạo của Trần Đại Phong, tướng công an, Ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam. Công an đã biểu dương lực lương hùng hậu và thực tập xử dụng nhiều biện pháp đầy bạo lực để dẹp tan sự chống đối của nạn nhân. Sự việc bẩn thỉu như thế mà họ còn hãnh diện cho rằng “công an ta giỏi quá!”
Lực lương “công an giỏi quá” đó ở đâu khi những kẻ hành hung tu sĩ, ném đá, ném cứt vào nhà ông Hoàng Minh Chính, đón đường hành hung người dân cô thế như bà Trần Khải Thanh Thủy, cô Phạm Thanh Nghiên, cô Lê Thị Công Nhân, anh Nguyễn Ngọc Quang, anh Ngô Quỳnh, ông Vi Đức Hồi…, thậm chí cả kẻ giết người như ở Cồn Dầu?
Rõ ràng là tập thể công an, báo chí – nói chung là chính quyền do đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo ấy, đang đồng hành cùng bọn bọn côn đồ và mặc nhiên xem chúng là “quần chúng nhân dân.” Những kẻ lưu manh này vẫn ung dung sống dưới sự bảo vệ của nhà cầm quyền cộng sản.
Như vậy đã có sự nhập nhằng, đánh lận con đen về hai chữ “nhân dân.” Nói cách khác, “nhân dân” theo kiểu cộng sản phải là những con bò sữa, những con cừu ngoan cho ông chủ cộng sản tha hồ bóc lột, sai khiến. Hơn thế nữa, thành phần “nhân dân ưu tú” phải chứng tỏ bản chất côn đồ, sẵn sàng vì chủ như những con chó săn.
Sự xảo trá đó đã đến độ thô bỉ và lộ liễu!
Một nhà cầm quyền mà ngày đêm lo đối phó với chính người dân khốn khổ của mình mà vẫn trơ trẽn tự nhận là chính quyền nhân dân.
Một nhà cầm quyền gọi nhưng kẻ côn đồ là “quần chúng nhân dân” thì nhà cầm quyền đó là gì nếu không phải là nhà cầm quyền côn đồ.
Đảng sinh ra nhà cầm quyền côn đồ đó là tất nhiên phải là đảng côn đồ.
Kẻ lãnh đạo đạo cái đảng đó có khác gì các tay anh chị mặt rô, đầu gấu?
Sẽ không bao giờ có người dân hiền lương nào đứng về phía bọn côn đồ đó. Cuộc cách mạng nhân dân nhất định sẽ tới, bởi vì sự khống chế của bọn độc tài ở đâu, thời nào cũng chỉ tạm thời. Các cuộc cách mạng nhân dân đang xảy ra ở Trung Đông và Bắc Phi châu là bằng chứng cụ thể. Việt Nam đương nhiên không là ngoại lệ. Bằng biện pháp sắt máu và xảo quyệt, Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ có thể kéo dài sự cai trị mà không thể ngăn chận được sức mạnh đối lập của nhân dân. Đó là điều chắc chắn, tuy vậy thời gian mau hay chậm lại tùy thuộc vào tinh thần đoàn kết và bất khuất của nạn nhân, là toàn dân ta.
San Diego, Mar 01, 2011.
Nguồn: Báo Tổ Quốc