Bâng khuâng một nét môi mềm
Nhuộm màu xuân thắm bên thềm nắng say.
Bâng khuâng tay nắm bàn tay
Xuân mộng ước. Xuân đôi mươi.
Bâng khuâng lộc biếc khẽ cười gió qua.
Ừ! Đời dẫu lắm phong ba
Vẫn bâng khuâng chút tình xa…tình gần…
Bâng khuâng thơ chẳng thành vần
Gom về thả giữa khoảng sân…ươm tình.
Mặc ta với bóng một mình,
Mặc đêm thăm thẳm mắt nhìn xa xăm...
Người đi – về giữa ngàn năm
Cỏ cây thương nhớ mãi nằm khóc nhau.
Bâng khuâng gió thổi bạc đầu,
Bâng khuâng trăng tạc một màu thiết tha…
-X.Y-