"Hèn mà còn nhận ra mình là thằng hèn, là hèn tử tế. Hèn mà ngậm miệng ăn tiền là hèn nhơ bẩn.
Hèn mà ngậm máu phun người là hèn bất nhân. Hèn bán đất bán nước thì trời tru đất diệt"
(Phạm Chuyên)

Dienstag, 1. Februar 2011

Chiều cuối năm…

Chiều cuối năm,
Nhẹ tênh,
Thoáng
Loãng
Siêu
Thoát
Quán café quen nay đã vắng thưa người, sự ồn ào tấp nập nhường chỗ cho thanh tịnh xa xăm, dòng thời gian như trôi chậm lại, dòng người đã tan ra..


Nắng rắc vàng thảm cỏ bên kia đường,
Cappuccino nóng, nhấp nhẹ trên môi, khói thuốc bay
Hoài niệm

Thời gian vẫn không thực sự xóa nhòa ký ức, phúc cho ai đã biết được quên, đọa đày là những nỗi nhớ ùa về từ nơi xa lắm…
Chùng lòng

Nơi này, gần một phần tư thế kỷ trước, có một gã thanh niên chết lặng vì tiền tip của người con gái, mười nghìn đồng nó vẫn giữ, như một lời nhắc nhở phải vươn lên..

Lãng du,
Như lá vàng chiều nay bay dài trên mặt phố

“Người phu quét đường dừng chổi lắng nghe”

Những bước chân không dài không ngắn, những bước chân đi vội, dòng đời không chờ đợi
Chiều cuối năm, đường phố bắt đầu thưa người, quán xá bắt đầu dọn dẹp, chờ ngày xuân
Dáng vẻ của người con gái kể một câu chuyện buồn…

ngày xuân, giáp tết,
rũ và thõng
buông và trôi
một khoảnh khắc thoảng qua

Không cần biết em là ai…
Không cần biết em từ đâu…